858 views, 27 likes, 8 loves, 0 comments, 0 shares, Facebook Watch Videos from Jos Mạnh - Chia sẻ cuộc sống và các món ăn Nhật: Cơm Tàu, Vợ Nhật, Nhà Tây
"Cơm Tàu vợ Nhật ở nhà Tây" chỉ có chuẩn phải không các bác.Ẩm thực trung quốc chắc chắn không làm các bạn thất vọng.Dungdetienroi xin giới thiệu với các
Chương 141: không ăn cơm, ăn ngươi Màu Nền Xám nhạt Xám Đậm Xanh nhạt Vàng nhạt Màu sepia Xanh đậm Vàng đậm Vàng ố Màu trắng Hạt sạn Sách cũ Màu tối
Video TikTok từ Vitamin Girl 🦋 (@beauty_5242): "cơm Tàu vợ Nhật 😍 #gaixinh #gainhat #vitamingirl #learnontiktok #xinh". Xin Má Rước Dâu Bio Remix.
Answer (1 of 9): This was explained by my parents to me as a way to say “choosing the best in life" or “living the best lifestyle possible" for a man. Ăn cơm Tàu = eat Chinese food: Eat good food.
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Tại sao người xưa lại nói như thế, phải chăng đó là “đặc sản”? – Nguồn ảnh Chắc bạn đã từng nghe câu “ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật”. Tại sao người xưa lại nói như thế, phải chăng đó là “đặc sản”? Ăn cơm TàuỞ nhà TâyLấy vợ Nhật Ăn cơm Tàu Ngày xưa, thành phố nào cũng có cộng đồng người Tàu với tiệm buôn, quán ăn, tiệm thuốc bắc, trường học, hội quán… Tại các tỉnh miền Trung người Tàu không nhiều như trong Nam nhưng hầu hết quán ăn do họ làm chủ. Người Việt thường chỉ đi bán hàng rong hoặc bán thức ăn bình dân trong các chợ. Riêng tại Sài Gòn người Tàu chiếm lĩnh thị trường ẩm thực dám đầu tư kinh doanh ở ngã tư, mặt tiền ,họ nấu thức ăn ngon, béo, sơn hào hải vị lạ lẫm …,tính cách phục vụ của người Tàu cũng khác xa người Việt sởi lởi, nồng nhiệt chào mời thực khách, thời đó dân Sài Gòn xưa rất mê Cơm Tàu. Thời đó dân Sài Gòn xưa rất mê Cơm Tàu. – Nguồn Nghệ thuật ẩm thực Trung Hoa đã có từ rất lâu đời rồi. Ngạn ngữ Tàu có câu “Dân dĩ thực vi tiên”, món ăn Trung Hoa không chỉ thoả mãn vị giác của thực khách, mà còn là đại tiệc của thị giác. Món ăn Trung Hoa phải hội tụ cả sắc, hương, vị. Người Tàu ăn uống khoa học đến mức áp dụng cả Âm Dương, Ngũ Hành, Khổng Giáo, Y Học vào trong món ăn. Ở nhà Tây Sài Gòn có nhiều Villa, nhà phố kiểu Pháp rất đẹp. Thời thuộc địa, đa số nhà của người Việt là nhà tranh, vách đất, nền đất. Trong khi “Tây” nhập cảng vật liệu để xây nhà theo kiểu như bên châu Âu Bằng gạch men hay đá granito cho phép ngôi nhà có tuổi thọ lâu hàng trăm năm và có khả năng chống đỡ tốt mọi thiên tai. Sài Gòn có nhiều Villa, nhà phố kiểu Pháp rất đẹp. – Nguồn ảnh “Nhà Tây” hầu hết nằm trên những con đường chính, thơ mộng…có gara, sân vườn, nhiều phòng ngủ, phòng ăn, phòng khách và nhà bếp thì riêng biệt với đầy đủ tiên nghi và cái gì cũng sạch sẽ. Lấy vợ Nhật “Vợ Nhật” vẫn là một nét văn hóa mà chúng ta yêu mến khi nhắc tới xứ Phù Tang. Hãy cùng xem đâu là những điểm tuyệt hay ở các bà vợ Nhật Bản truyền thống. Phụ nữ Nhật Bản xem nội trợ là một công việc chân chính và tận lực cho công việc như bất cứ người lao động nào khác trong xã hội. Họ được học cách chi tiêu và quản lý tài chính trong gia đình từ khi còn học phổ thông. Vì thế, họ sẽ là những tay hòm chìa khóa rất đáng tin cậy. Lòng hiếu thảo và sự lễ phép được đặc biệt coi trọng trong văn hóa Nhật Bản. Người phụ nữ thay mặt chồng của mình để tận hiếu với cả hai bên cha mẹ. Phụ nữ Nhật Bản rất kính trọng chồng của mình. Khi người chồng trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, người vợ sẽ đón chồng tại cửa và nói “Anh vất vả quá!”. Người vợ Nhật có thể yêu thương một người chồng nghèo nhưng sẽ rất buồn phiền nếu anh ta là một kẻ hèn nhát. Tuy vậy, văn hóa Nhật Bản không cho phép người vợ coi khinh chồng của mình và ngược lại. Dù thất vọng nhưng người vợ Nhật sẽ luôn bảo vệ danh dự cho người chồng. Nói xấu chồng ở nơi công cộng và với người ngoài là một việc làm đáng xấu hổ đối với phụ nữ Nhật. Như đã nói ở trên, họ sẽ bảo vệ danh dự của người chồng trước, trong và kể cả sau thời gian chung sống. Phụ nữ Nhật Bản rất kính trọng chồng của mình. – Nguồn ảnh Những bà mẹ Nhật Bản sẽ không bảo bọc con mình trong những cái kén an toàn. Xã hội khuyến khích họ để con trẻ được khám phá thế giới nhiều hơn trước khi trưởng thành. Người mẹ Nhật Bản xem việc giáo dục con cái là nghĩa vụ của gia đình nhiều hơn là nhà trường. Vì thế, họ sẽ nhận trách nhiệm khi con làm điều sai trái và cùng con sửa chữa những lỗi lầm. Bà mẹ Nhật Bản tin tưởng vào các giá trị dân tộc và dạy con biết tự hào dân tộc ngay từ tấm bé. Họ dạy con cái họ dũng cảm chiến đấu với những điều sai trái, dù cho có bị thua cuộc cũng không hổ thẹn với lương tâm. Trên đây mới chỉ kể đến một số điều trong số rất nhiều phẩm chất mà chúng ta yêu quý ở những người vợ Nhật Bản. Chúng ta hẳn cũng học hỏi được nhiều điều. Vì thế, bên cạnh tri thức, hãy đừng quên thể hiện cho thế giới thấy sự hấp dẫn nữ tính của bạn. Câu nói trên không phải mang ý kiến phân biệt vùng miền, hay quốc gia. Mà đây chỉ là một phép ẩn dụ cho sự kết hợp giữa những giá trị truyền thống và hiện đại, khi trung hòa tốt những diều này vào cuộc sống hàng ngày, sẽ giúp cho con người có một cuộc sống hạnh phúc và tốt đẹp hơn. Tịnh YênNguồn Xem thêm
♦ ♦ 20 bình luận Tôi đoán chừng câu “ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật” đã xuất hiện không lâu trước hoặc sau khi đất nước bị chia đôi và nó đã được lưu truyền rộng rãi ở miền Nam Việt Nam. Thời còn trẻ tô i cũng đã từng hả hê nói câu này vì tôi cho là nó hay. Sau này tôi dần dần cảm thấy đây là câu nói rất vớ vẩn. Tôi còn cho là nó phản văn hoá, phản dân tộc và chất chứa nhiều tác hại ngấm ngầm. Nói về ăn cơm Tàu. Trước năm 1975 ở miền Bắc chắc không có quán ăn Tàu vì kinh doanh tư nhân bị cấm. Trong khi đó tại miền Nam, thành phố nhỏ nào cũng có phố Tàu phồn thịnh với tiệm buôn, quán ăn, tiệm thuốc bắc, trường học, hội quán…. Tại các tỉnh miền Trung dù người Tàu không nhiều như trong Nam nhưng hầu hết quán ăn có bảng hiệu, có thực đơn, có đồng phục cho nhân viên, và được trang trí đàng hoàng đều bán thức ăn Tàu và do người Tàu làm chủ. Đất nước bị chiến tranh nên ẩm thực Việt chưa thật sự được thương mại hóa. Số lượng nhà hàng có menu thuần việt rất ít ỏi. Trong menu của nhà hàng do người Việt mở thường có món Tây và món Ta lẫn lộn. Quán ăn Việt theo dạng bình dân không phục vụ chuyên nghiệp cũng có, nhưng thường chỉ bán vài ba món chuyên trị như cháo, phở, bún, cơm đĩa. Theo Hồi ký Phạm Duy, vào năm 1908, cha của ông cùng học giả Nguyễn Văn Vĩnh mở quán ăn Việt Nam đầu tiên tại Hà Nội nhằm khuyến khích người Việt vùng lên làm kinh doanh và để cạnh tranh với người Tàu giành lại quyền làm chủ nước nhà cùng với chủ trương phải kinh doanh mới có cơ hội làm giàu và giàu mới làm được việc lớn dễ dàng. Cộng đồng Tàu ở Hà Nội đã bị rúng động, họ lo sợ người Việt sẽ có cơ hội vượt qua sự kiềm chế kinh tế của họ. Bởi vậy, họ đã cùng nhau tuyên truyền, nói xấu và mướn đám du côn người Việt phá phách, gây rối, ngăn chận khách. Đồng thời họ vận động chính khách Pháp, Việt gây khó dễ cho quán ăn mới mở, cũng như gây khó cho 2 ông chủ người Việt trong thời gian mới khai trương. Ngày xưa, đi ăn tiệm Tây Tây là Pháp chứ không phải Mỹ, Anh phải sành điệu phong cách ăn uống theo kiểu quí tộc Tây ngồi ăn, kêu đồ ăn, gọi bồi bàn, nhai đồ ăn, cầm muỗng nĩa đúng kiểu cầm lên phải đúng tay, bỏ xuống phải đúng bên, ăn xong bữa ăn phải để đúng cách cho bồi bàn hiểu ý, và phải biết cầm muỗng nào cho món ăn nào, cầm dao cắt cầm cắt phải đúng thế để tránh làm văng đồ ăn. Đủ chuyện rắc rối, nhưng nếu không muốn ăn cơm Tây thì chỉ còn cách ăn cơm Tàu, chứ cơm Việt còn nằm chủ yếu ở bếp nhà. Thời ấy dân nghèo ở quê, ở tỉnh đến Sài Gòn là tưởng mình bị lạc vào thiên đàng, thấy nhà lầu 5-10 tầng là nhìn hoài đến nỗi đạp bể bánh tráng của người người bán hàng rong. Trình độ dân trí thấp mù chữ đến nỗi mỗi trạm xe điện phải có hình con cua, con cò, con cá… để cho dễ nhớ. Nghèo quá mà, nên vào cuối thập niên 60 mới có tương đối nhiều khách Việt trong các nhà hàng Tàu. Tiệm Tàu mở ra phục vụ cho người ngoại quốc, cho một nhóm nhỏ người Việt khá giả và cho cộng đồng người Tàu giàu có. Bởi vậy, có thể nói đa số chỉ nghe nói và mơ ước thôi chứ việc lo gạo đủ ăn quanh năm cho cả một bầy con đông đã là việc mà hầu hết mọi gia đình Việt Nam vào thời buổi xa xưa ấy đã không dễ gì thực hiện nổi, nói chi đến việc có quần áo tươm tất hay có dư tiền để đi ăn tiệm. Vậy, “ăn cơm Tàu” ở đây có thể chỉ phản ảnh cái ước mơ của hơn 90% dân số vào thời ấy mơ được ăn cho biết ra sao, cho thoả mãn cái giấc mơ được ăn cơm tiệm, chứ nó không mang ý nghĩa tôn vinh cơm Tàu. Tương tự, thời ấy ai cũng mơ được ngủ một đêm ở khách sạn để nếm thử cái mùi sang trọng và hiện đại của Tây. Ai cũng muốn có cơ hội nếm thử miếng fromage, cũng ước gì được hớp thử một ngụm rượu champagne. Vì đi lập nghiệp nơi xứ người nên người Tàu biết đoàn kết để sống có nghề buôn bán nên người Tàu có suy nghĩ sâu xa và đa mưu. Cái câu vớ vẩn “ăn cơm Tàu….” chắc chắn là cái quảng cáo độc đáo nhất, ưu ái nhất, vinh dự nhất trên thế giới dành cho thức ăn Tàu. Cũng có thể vì thấy người Việt ngây thơ, dễ bị dụ, cũng như thường thờ ơ với tinh thần dân tộc nên chính người Tàu đã vẽ ra câu này. Có thể lắm chứ! * Ở nhà Tây? Thời thuộc địa, đa số nhà của người Việt là nhà tranh, vách đất và nền đất. Trong khi người Tây nhập cảng nguyên liệu để xây nhà theo kiểu như bên châu Âu bằng gạch hay đá và xi măng. Vật liệu xây dựng nhà của họ cho phép ngôi nhà có tuổi thọ lâu hàng trăm năm và nó có khả năng chống đỡ tốt mọi thiên tai. Vào thời đó, nhà Tây cũng đồng nghĩa với biệt thự của các quan chức người Pháp. Mơ ước “Ở nhà Tây” là cái mơ ước rất chính đáng vì nó to rộng, hiện đại, đẹp đẽ và kiên cố. Lấy vợ Nhật? Đúng là người vợ Nhật rất chiều chuộng chồng. Tính người Nhật lại rất siêng năng, sâu sắc, tế nhị và ý tứ. Bởi vậy, phụ nữ Nhật dễ trở thành mẫu người vợ lý tưởng. Tuy nhiên, vào thời đó ở nước ta con số đàn ông Việt lấy vợ Nhật còn rất là khiêm tốn. Số lượng người Việt đã từng có dịp đặt chân lên xứ sở hoa Anh đào chưa tới hàng trăm. Thời bấy giờ, cũng thiếu thốn tài liệu giúp cho người Việt có kiến thức chính xác về Nhật bản. Bởi vậy, “lấy vợ Nhật là nhất” là một ao ước không dựa vào thực tế. * Chuyện gì cũng vậy, nếu không có thật mà cứ nói hoài, nghe hoài thì sẽ có lúc thế hệ sau cho là có thật. Nhiều người ẩu tả cứ mặc nhiên xem cái câu nói này như một ngạn ngữ. Bởi vậy nên mới có chuyện nhiều trí thức, nhà văn, nhà báo… vô tư nói cái câu ấy cho vui miệng chứ không ý thức là họ đang nói sai. Ngày xưa muốn đi ăn tiệm chỉ có cơm Tàu, ngày nay ta có vô số chọn lựa cơm Ý, cơm Mễ, cơm Lì Lebanese, cơm Ấn, cơm Hàn, cơm Thái, cơm Tàu, cơm Nhật. Nhưng cơm tiệm thường chỉ ngon nếu thỉnh thoảng ăn, chứ ăn liên tục thì ta sẽ dễ bị ớn. Chỉ có cơm nhà mới ăn hoài, ăn cả đời mà vẫn thấy ngon hoài. Nhà ở là sản phẩm vật chất và sản phẩm vật chất là kết quả của khoa học kỹ thuật, kết quả của sự sáng tạo và sự văn minh. Sản phẩm vật chất không phải là sở hữu của một dân tộc nào cả. Nó luôn thay đổi theo thời gian và mọi dân tộc đều vui vẻ đón nhận những sản phẩm mới và hữu dụng. Khi có điều kiện đầy đủ thì bất cứ một cá nhân nào cũng có thể tạo ra một ngôi nhà lý tưởng. Nói “ở nhà Tây là nhất” không còn đúng với ngày nay, nhưng nói vậy cũng không có hại. Cái cách người vợ Nhật phục tùng mấy ông chồng Nhật làm cho người đàn ông Việt thèm muốn. Tuy nhiên, nói người đàn ông Việt “lấy” vợ Nhật là nhất thì hoàn toàn vô lý. Ngày xưa dân tộc ta lạc hậu và có ít kiến thức nên ta thường có khuynh hướng thần tượng những cái hay đẹp của người nước ngoài. Ngày nay, người Việt đã văn minh nhiều nên kiến thức phải có cơ sở, phải xuất phát từ trải nghiệm thực tế hoặc ít ra phải từ sách vở, tài liệu. Ngoài ra, người Việt hiện đại cần phải có tinh thần tự tôn dân tộc nữa. Nhiều người hay so sánh giữa hai dân tộc hay hai nền văn hoá để thoả mãn niềm kiêu hãnh dân tộc của mình. Ở các nước khác chắc chắn vẫn có những người có tính này khi họ tán dốc hay nói chuyện với bạn bè. Dĩ nhiên, họ cho là dân tộc họ ngon lành nhất và họ có thể vô tư chê bai các dân tộc khác. À, chê người khen ta chứ không phải khen người chê ta! Bởi vậy, rõ ràng cái câu nói “Ăn cơm… ở nhà… lấy vợ…” rất là ngược đời và rất là bậy. Và bậy bạ hơn nữa khi có nhiều người lầm tưởng nó là một ngạn ngữ. Paulle
Tại Hoa Kỳ, những nhà hàng bán cơm Tàu chỗ nào cũng có. Vào lúc người Việt tỵ nạn mới đặt chân đến nước Mỹ, thì chỉ những thành phố lớn mới có tiệm ăn Tàu, nhưng theo thời gian, nhà hàng Tàu mọc lên tất cả mọi nơi, ngay cả những thị trấn nhỏ bé vài ngàn dân người ta cũng thấy ít nhất là 1 nhà hàng bán "Chinese food". Vậy thì điều này là một chứng cớ cho thấy món ăn Tàu rất phổ thông, được nhiều người ưa chuộng. Chả thế mà các cụ ta ngày trước đã có câu "Ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật." Trong câu chuyện hôm nay, trước hết Lan Phương xin đặt vấn đề cơm Tàu, nhà Tây với ông Khoát Phạm, công dân Mỹ, cư trú tại Paris, vừa đi chơi nước Tàu về xong. VOA Nghe nói anh vừa du lịch Trung Quốc, chắc chắn là khoản cơm Tàu họ phải tươm tất cho du khách. Vậy anh cho biết cảm tưởng về khoản "ăn cơm Tàu" trong câu ngạn ngữ "ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật". Cơm Tàu có xứng đáng với những gì mà thế hệ trước của chúng ta hay ca tụng? Ông Khoát Phạm Tôi đi vùng miền bắc nước Tàu, có lẽ món ăn ở vùng này khác với những món ăn mà người Việt mình biết như món ăn Quảng Đông ở phía dưới. Trong chuyến đi vừa rồi tôi đi về hướng bắc. Món ăn Tàu cái gì cũng xào, ăn sáng cũng có mì xào, há cảo, ít bánh mỳ. Đến buổi trưa cũng như buổi tối, quanh đi quẩn lại ngày nào cũng ăn rau xào, thịt xào. Tóm lại caí gì cũng xào với dầu hào và xì dầu. VOA Đồ Tàu có ngon như các cụ ta ca tụng? Ông Khoát Phạm Đối với khẩu vị của người Việt Nam thì tôi thấy đồ Tàu không ngon bằng thức ăn Việt Nam. VOA Anh có thể giải thích lý do tại sao? Ông Khoát Phạm Có lẽ thức ăn Việt Nam tương đối nhẹ nhàng hơn, có thể nó không cầu kỳ bằng Tàu, nhưng có vị nước mắm nên ngon hơn vị xì dầu, cách chế biến có món này món kia. Còn món ăn Tàu thì món nào cũng nhiều dầu quá, đối với người Tàu thì không biết họ cảm thấy sao chứ đối với khẩu vị của người Việt Nam thì nó hơi nặng nề. VOA Anh có bị đầy bụng hay đau bụng không trong chuyến đi vừa rồi? Ông Khoát Phạm Riêng cá nhân tôi thì tôi cũng sợ, nhiều món không dám ăn, món nào thấy nặng quá, những món tôi không biết hoặc những món rau sống thì tôi không dám ăn. Nhưng trong nhóm đi chừng mười mấy người cũng có 4, 5 người bị đau bụng. VOA Về vấn để vệ sinh thì chắc cũng không được cẩn thận lắm phải không? Ông Khoát Phạm Lúc ăn thì tôi không dám nhìn vào bếp, cũng không dám hỏi nguồn gốc nó ra sao, bởi lẽ nếu hỏi chắc không dám ăn! VOA Vậy để kết luận thì cơm Tàu có gì hơn cơm Ta, hay nó dở hơn? Ông Khoát Phạm Đối với tôi thì tôi thấy cơm Ta vẫn ngon hơn cơm Tàu, nó mặn mà, nhẹ nhàng hơn là cơm Tàu nhiều. Cá nhân tôi vẫn thích cơm Ta hơn cơm Tàu rất nhiều. VOA Vậy sau màn cơm Tàu rồi, chúng ta quay sang "ở nhà Tây". Tôi biết anh đã ở bên Mỹ khoảng 30 năm, và anh đã sang bên Tây ở khoảng 4, 5 năm rồi. Tôi không nói đến các dinh thự, lâu đài, mà chỉ nói đến những căn nhà mà đa số chúng ta sống ở trong đó thôi. Anh thấy nhà Tây có gì hay mà ngày xưa các cụ ta ca tụng quá vậy? Ông Khoát Phạm Đối với người Pháp lúc nào họ cũng chê là nhà Mỹ không chắc chắn. Nhà Tây lúc nào cũng xây bằng xi măng, gạch, còn nhà Mỹ bằng gỗ. Nhưng cá nhân tôi lúc còn ở Mỹ, tôi cũng tẩn mẩn sửa chữa nhà cửa một tý. Qua đến Pháp cũng vậy, mua căn nhà tôi cũng sửa chữa, tôi thấy nhà bên Tây nói chung, nó chật hẹp hơn nhà Mỹ nhiều. VOA Xin anh mô tả về cách xếp đặt phòng ốc của nhà Tây như thế nào? Ông Khoát Phạm Về vấn đề phân chia phòng ốc tôi thấy cách phân chia của nhà Tây rất là kỳ cục. Nhà nào cũng có đường đi vào, cửa ngõ tùm lum, chia ra làm nhiều phòng nhỏ, không mở rộng ra như nhà bên Mỹ. VOA Họ chia ra nhiều phòng ốc quá thì chính những bức tường đã chiếm mất rất nhiều diện tích của căn nhà rồi phải không? Ông Khoát Phạm Vâng, tại vì thế thành thử nhìn vào một căn nhà Tây, bề ngoài nhiều khi thấy rất to, nhưng khi vào trong nó nhỏ xíu, so với nhà Mỹ cùng diện tích, vào bên trong nhìn thấy nó đẹp hơn, thóang hơn nhà bên Tây. VOA Về phương diện mỹ thuật, so với nhà Mỹ thì nhà Tây có hơn không? Ông Khoát Phạm Nhìn vào căn nhà Tây, ống nước, ống cống ở ngoài chứ không dấu trong tường như nhà Mỹ. VOA Còn về tiện nghi thì nhà Tây với nhà Mỹ khác nhau ra sao? Ông Khoát Phạm Về tiện nghi thì nhà bên Pháp chẳng mấy ai có máy lạnh, trong khi nhà bên Mỹ mùa hè máy lạnh mát rượi. Muà đông thì ấm áp hơn. Nhà Tây tuy bằng gạch, cũng có máy sưởi, nhưng có lẽ chất liệu cách nhiệt không bằng của Mỹ thành ra mùa đông nhà bên Tây rất lạnh so với nhà bên Mỹ. VOA Mà nhà Tây làm bằng gạch, còn nhà Mỹ chỉ làm bằng vật liệu nhẹ thôi? Ông Khoát Phạm Lúc ở Mỹ tôi chả thấy nhà Mỹ nào sập cả. Nhà đã xây từ 40,50,70, 80 năm tôi vẫn thấy chả nhà nào sập vì vật liệu xây cất cả. Xin cám ơn anh Khoát Phạm. Bây giờ chúng tôi xin chuyển sang niềm mơ ước cuối cùng của các đấng mày râu thuộc thế hệ trước của chúng ta, đó là "lấy vợ Nhật," qua cuộc trò chuyện với nhà nghiên cứu Đỗ Thông Minh, từng du học và đã cư trú từ rất lâu ở xứ hoa anh đào. VOA Cách nay chừng một tháng, đệ nhất phu nhân của Nhật đã cho xuất bản một cuốn sách mà trong đó bà tố khổ ông chồng hết cỡ. Bà tố khổ ông từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn. Thưa anh về chuyện nhỏ, tức là chuyện tề gia, thì bà nêu lên những điểm gì để phê bình gay gắt ông chồng? Ông Đỗ Thông Minh Vợ Thủ tướng Naoto Kan tức là bà Nobuko Kan đã ra cuốn sách vào ngày 22 tháng Bảy tựa đề là "Ông Trở Thành Thủ Tướng thì nước Nhật có gì Thay Đổi Hay Không?" kể lại cuộc đời 40 năm từ khi hai người gặp gỡ cho tới ngày ông làm thủ tướng. Trong đó bà nêu ra rất nhiều câu hỏi khá gay gắt về cá tính của thủ tướng, trong đó đúng là có từ những vấn đề lớn đến vấn đề nhỏ. Những vấn đề nhỏ như trong gia đình, bà cho là ông không quan tâm tới chuyện gia đình, tức là không phụ giúp với bà trong chuyện quản lý, không quan tâm tới sinh hoạt hàng ngày trong nhà, mà có lẽ đầu óc ông ấy để vào những chuyện chính trị, đại sự nhiều quá. VOA Thế còn chuyện lớn trị quốc thì bà có những nhận xét như thế nào về ông? Ông Đỗ Thông Minh Khi ông lên làm thủ tướng thì bà cho đây là điều bất ngờ ngoài dự tưởng, trở thành thủ tướng chỉ là điều may mắn thôi. Khi người ta gọi bà là đệ nhất phu nhân thì bà từ chối tước vị có tính cách danh dự này, bởi vì bà cho rằng đây chỉ là chuyện tình cờ thôi, thực ra thì ông chồng tôi không xứng đáng lắm đâu, và có lẽ ông cũng không ở lâu, vì vậy khi ông lên làm thủ tướng và hai vợ chồng dọn vào dinh thì bà chỉ đem theo những quần áo mùa hè, tức là mùa này thôi. Theo chế độ đại nghị, ông là Chủ tịch đảng Dân Chủ sau khi Thủ tướng Hatoyama từ chức thì ông được bầu, và ngày 11 tháng Chín tới đây sẽ bầu lại. Mặc dầu xác suất ông được bầu làm chủ tịch rất cao, và có thể ông sẽ tiếp tục làm thủ tướng; nhưng với quá trình 4, 5 năm qua tại Nhật có tới 6 thủ tướng, sự nghiệp làm thủ tướng của ông Naoto Kan có lẽ cũng không lâu và bà không tin là ông chồng có đủ khả năng để kéo dài thời gian làm thủ tướng. Theo bà, những lúc ông tâm tình, nói chuyện, ông có về tự nhiên và thành thật hơn, nhưng khi đọc diễn văn, tức là những bài soạn sẵn thì nghe có tính cách tuyên truyền và lên gân nhiều quá, thiếu sự thành thật. VOA Bà có khen ông được điểm gì không? Ông Đỗ Thông Minh Bà có khen là ông cũng lo cho con một cách tổng quát chung chung, nhưng còn những việc trong nhà thì được phê bình là một người... lười, không quan tâm mấy. VOA Có lẽ đây là một lần độc nhất vô nhị mà một đệ nhất phu nhân của đương kim thủ tướng lại xuất bản ngay một cuốn sách để chê ông chồng quá như vậy. Điều này trái ngược hẳn với hình ảnh hiền dịu, nhu mì và phục tòng của phụ nữ Nhật mà trước đến giờ nam giơí người Việt vẫn ca tụng trong câu "Ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật."Vậy là một người đã sống lâu năm ở Nhật thì anh thấy phụ nữ Nhật có thay đổi nhiều hay không trong nửa thế kỷ qua, và họ đã thay đổi như thế nào? Ông Đỗ Thông Minh Câu mà chị vừa nói có lẽ đã xuất hiện ở Việt Nam của chúng ta vào khoảng thập niên 1930, 1940 khi mà Nhật đã vươn lên và có những chiến thắng lẫy lừng đối với nhà Thanh và nhất là nước Nga. Sau đó các cụ như Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh đưa khoảng 200 du học sinh qua, thành ra ảnh hưởng của Nhật đến với chúng ta nhiều. Ở Việt Nam chúng ta có những câu của Nhật tuyên truyền, như là "Minh Trị một đấng anh vương ai bì" và ca ngợi phụ nữ Nhật, có lẽ từ cái thời đó. Thế nhưng sau thế chiến thứ Hai, nước Nhật thay đổi rất nhiều, từ tâm tính, người Nhật bớt tinh thần yêu nước cực đoan, đồng thời phụ nữ không còn ở trong nhà nữa. Họ được học hành, họ đi ra ngoài xã hội, họ làm việc, nắm giữ chức vụ trong xã hội. Với những chuyện như vậy thì xã hội thay đổi từ nền tảng. Họ không còn khép nép trong nhà nữa. Nếu họ đi làm rồi lại lo con cái thì họ không thể nào lo tất cả mọi việc cho ông chồng giống như câu chuyện truyền thuyết là chồng đi về thì vợ ra cởi áo vét, cởi cà vạt, thậm chí còn cởi giày cho chồng. Cái hình ảnh đó thực ra không phải là không có; nó có, nhưng mà đôi khi bị truyền thông đồng hóa với sự phổ cập chung của nước Nhật. Câu chuyện về Geisha chẳng hạn, nó có thể là hình ảnh của một nhân vật nào đó nhưng người ta cứ nghĩ là cả nước Nhật như thế. Không phải tất cả người Nhật đều như vậy đâu, nhất là sau thế chiến thì phụ nữ Nhật ra ngoài xã hội, họ có tinh thần độc lập, tự lập hơn, và cũng chính vì vậy mà đôi khi phụ nữ cũng dễ dàng ly dị chồng hơn, không lệ thuộc nữa. Chính vì vậy mà ông Naoto Kan cũng nói rằng "bà vợ tôi là đối lập tại gia", có lẽ hai vợ chồng từ xưa tới giờ cũng có nhiều trục trặc lắm ông mới nói như vậy. VOA Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ xin chân thành cảm ơn ông Đỗ Thông Minh.
Các cụ thường có câu "Ăn cơm tàu, lấy vợ nhật, ở nhà tây", đây không phải là điều phổ quát và bài viết này sẽ chứng minh cho mọi người thấy câu nhan đề "Ăn cơm tây, lấy vợ tây, ở nhà tây" mới là câu trả lời đúng cho nhiều hoàn cảnh cảnh báo, sẽ là trải nghiệm cá nhân, không phải là phổ quát cho tất cả mọi người ĂN CƠM TÂYCó thể nói, sau ba năm chinh chiến bên trời tây và ở đây là Toulouse, Lyon và Paris và một tháng ở Cantebury Anh quốc trong đó có 2 tuần ở nhà dân. Tôi khẳng định một cách vững chắc rằng đối với tôi những năm tháng ăn trực nơi xứ người ở nhà dân chắc chắn là những giây phút hạnh phúc có lần sang bên Trung quốc, ở đây là thượng hải và bắc kinh hồi còn bé, thú thực là tôi không hề thích đồ ăn đây tẹo nào, 10 món thì 9 món đầy ặc dầu mỡ, đầy ớt và tôi ăn được rất ít vì ngấy. Tôi có đi hãng máy bay Qatar với đồ ăn đặc sệt ấn độ với mùi cà rem, tôi cũng không thích lắm. Mấy lần vào quán ăn nhật hay hàn quốc cũng ngon nhưng ở dưới đây tôi sẽ bàn sâu hơn về trải nghiệm của mình bên trời bên Anh, tôi có ở nhà một đôi vợ chồng già, có bác trai là kì thủ ném phi tiêu, nhà bác có rất nhiều cúp ném phi tiêu và chả may một hay một số bạn trẻ hình như ăn cắp cúp bác ý hơi tội. Nhà bác có nguyên hầm rượu, đánh giá nhanh thức ăn các bác làm quá ngon. Nhất là món nấm, nước sốt quá ngon, món gà cũng ngon, chính các bác là người đã bảo tôi ăn gà hãy dùng tay con ạ, không cần dùng dao nĩa. Cảm ơn hai bác vì đã cho con những quãng thời gian không thể hạnh phúc hơn với sự ân cần của hai bác lúc mình đi chơi, các bác cũng chuẩn bị thức ăn, món sandwich bác làm cực kì ngon, cả caramen tự làm mình cũng húp sạch vì quá ngon bác còn giặt đồ các thứ rất cẩn bên Pháp, không nói đến tay nghề hơi lậu của anh rể tôi, tên là Quentin người pháp với món làm đi làm lại đến phát ngấy là cacbonara thì bố của anh ý là bác Albert thực sự là người tôi thấy quý hơn cả, bác làm giám đốc thời trang bên đó, lái xe audi khoe thế thôi chứ thực sự mình ít khi ghen tị với độ giàu người khác, mình quan trọng cách người ấy tiếp xúc với mình, mình nể người nào tốt với mình hơn, bất kể giàu nghèo, Bác gái tên là Segolène thì ở nhà nội trợ nuôi cả nhà 4 người con với anh Quentin nhà mình thì là con út, về đến khi nghỉ hưu thì bác Albert lại phụ giúp lại bác gái. Review nhanh đồ ăn bác ý làm quá ngon, bác rất cẩn thận mỗi tối review trước recette công thức nấu ăn ở trong quyển sách nấu ăn buổi tối, rồi sáng hôm sau dạy chạy ra chợ và làm đồ ăn. Mỗi lần giáng sinh hay dịp lễ tết tôi học bên pháp là tôi lại qua nhà bác, và mỗi lần bác không hề làm tôi lấn cấn 1 lần nào cả mà toàn là những lần nụ vị giác của tôi lại được rung lên một cách giữ dội. Còn một lần nữa tôi may mắn được ăn ở nhà hàng xịn, đồ ăn cũng ngon nhưng mà tôi không review sâu vì tôi cũng k nhớ rõ đó là nhà hàng nào gần cũng đi những nước khác nữa, có ăn ở các nhà hàng, tôi thấy ở Barcelona là nhà hàng ngon nhất, sau đó đến Ý và xếp đáy bảng xếp hạng là Praha, Czech. Có thể tôi chưa có dịp thử các nhà hàng đỉnh ở các nơi đó và mình chưa phải là chuyên gia nên so sánh có vẻ hơi bình dân nhưng mà tôi cảm nhận là vậy. LẤY VỢ TÂYNgười ta thường bảo là lấy vợ tây chảnh, cái gì cũng phải rạch ròi, có thể ly dị chia tay. Bên cạnh đó con gái Á Đông có vẻ tận tuỵ, nhu mì và tất cả vì chồng con. Còn tôi sẽ làm rõ quan điểm. Đừng bao giờ quá tin người khác là trải nghiệm rất thực tế của tôi. Các bạn có thể lấy ra rất nhiều ví dụ phản lại luận điểm mà “người ta hay bảo”, có nhiều bạn trẻ rất ăn chơi, không đặt lợi ích chồng con lên đầu ở nước ta nói riêng và các nước Á Đông nói chung. Bên cạnh đó có rất nhiều người phụ nữ như những người phụ nữ mà tôi quen bên Pháp lúc đi thực tập hay gặp hay đi, tôi nhận ra rằng họ thực sự rất yêu chồng con, tận tuỵ chuẩn bị đồ đạc rất tốt, ân cần với người ngoài rất nhiều, lại còn khá xinh nữa, hahaha. chạy theo đám đàn bà là một cái gì đó theo tôi từ bé đến lớn, kim chỉ nam của tôi trong nhiều những mốc thang, tôi xin chia sẻ luôn.Còn điều này nữa tôi cũng muốn bàn thêm mà có thể để một bài nữa ”Liệu rằng con người chúng ta là 1 vợ 1 chồng, hay đa phu, đa thê ?” Các bạn có thể để lại bình luận bên dưới để thảo luận thêm. các bạn có thể đọc cuốn tình dục thuở hồng hoang của Christopher Ryan và Cecilda Jethá để tham khảoĐoạn này hơi ngắn cũn cỡn vì tôi cũng chả còn gì để nói vì hiển nhiên là ở đâu cũng có người thế này, kẻ thế kia nên ta nên tìm hiểu cặn kẽ trước khi đưa ra nhận xét gì về người đối diện điều này là hiển nhiên và rất cần thiết. Ở NHÀ TÂYĐoạn này chắc chắn còn ngắn nữa vì cũng là điều hiển nhiên không ai có thể bàn được. Gửi các bạn ảnh demo, căn nhà của chị mình, xây theo phong cách châu ơn các bạn đã đọc bài viết, hẹn các bạn ở một tương lai ở phía trước với các bài viết khác.
Tôi đoán chừng câu “ăn cơm Tàu, lấy vợ Nhật, ở nhà Tây” xuất hiện trong thời gian sau chiến tranh thế giới lần thứ hai và trước khi dất nước bị chia đôi. Nhưng thường thì câu “cơm Tầu, gái Nhật” được nói đến nhiều nhất, phải chăng đó là đặc sản. Trước tiên mình quan tâm đến việc sao các cụ lại nói “lấy vợ Nhật”. Lấy vợ Nhật Tuy xét trong bối cảnh kinh tế và văn hóa nước nhà, đặc biệt khi cuộc đấu tranh cho bình đẳng giới tại Việt Nam đã và đang đạt được những thành tựu tuyệt vời, bỏ xa người bạn Nhật Bản thì vợ Nhật không phải là hình mẫu tuyệt đối hoàn hảo nữa. Tuy nhiên, vẫn còn đó những điều thực sự rất đáng học hỏi, đủ để “vợ Nhật” vẫn là một nét văn hóa mà chúng ta yêu mến khi nhắc tới xứ Phù Tang. Hãy cùng xem đâu là những điểm tuyệt hay ở các bà vợ Nhật Bản nhé! Phụ nữ Nhật Bản xem nội trợ là một công việc chân chính và tận lực cho công việc như bất cứ người lao động nào khác trong xã hội. Phụ nữ Nhật Bản được học cách chi tiêu và quản lý tài chính trong gia đình từ khi còn học phổ thông. Vì thế, họ sẽ là những tay hòm chìa khóa rất đáng tin cậy. Lòng hiếu thảo và sự lễ phép được đặc biệt coi trọng trong văn hóa Nhật Bản. Người phụ nữ thay mặt chồng của mình để tận hiếu với cả hai bên cha mẹ. Phụ nữ Nhật Bản rất kính trọng chồng của mình. Khi người chồng trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, người vợ sẽ đón chồng tại cửa và nói “Anh vất vả quá.” Người vợ Nhật có thể yêu thương một người chồng nghèo nhưng sẽ rất buồn phiền nếu anh ta là một kẻ hèn nhát. Tuy vậy, văn hóa Nhật Bản không cho phép người vợ coi khinh chồng của mình và ngược lại. Dù thất vọng nhưng người vợ Nhật sẽ luôn bảo vệ danh dự cho người chồng. Nói xấu chồng ở nơi công cộng và với người ngoài là một việc làm đáng xấu hổ đối với phụ nữ Nhật. Như đã nói ở trên, họ sẽ bảo vệ danh dự của người chồng trước, trong và kể cả sau thời gian chung sống. Những bà mẹ Nhật Bản sẽ không bảo bọc con mình trong những cái kén an toàn. Xã hội khuyến khích họ để con trẻ được khám phá thế giới nhiều hơn trước khi trưởng thành. Người mẹ Nhật Bản xem việc giáo dục con cái là nghĩa vụ của gia đình nhiều hơn là nhà trường. Vì thế, họ sẽ nhận trách nhiệm khi con làm điều sai trái và cùng con sửa chữa những lỗi lầm. Bà mẹ Nhật Bản tin tưởng vào các giá trị dân tộc và dạy con biết tự hào dân tộc ngay từ tấm bé. Phụ nữ Nhật Bản dạy con cái họ dũng cảm chiến đấu với những điều sai trái, dù cho có bị thua cuộc cũng không hổ thẹn với lương tâm. Phụ nữ Nhật Bản Trên đây mới chỉ kể đến 10 điều trong số rất nhiều phẩm chất mà chúng ta yêu quý ở những người vợ Nhật Bản. Cánh chị em hẳn cũng học hỏi được nhiều điều. Trong cuộc đấu tranh vì nữ quyền, sự nữ tính chính là một vũ khí riêng có và vô cùng lợi hại của chị em. Vì thế, bên cạnh tri thức và những phẩm chất mạnh mẽ khác, hãy đừng quên thể hiện cho thế giới thấy sự hấp dẫn nữ tính của bạn nhé! Nói về ăn cơm Tàu Trước năm 1975 ở miền Bắc chắc không có quán ăn Tàu vì kinh doanh tư nhân bị cấm. Trong khi đó tại miền Nam, thành phố nhỏ nào cũng có phố Tàu phồn thịnh với tiệm buôn, quán ăn, tiệm thuốc bắc, trường học, hội quán… Tại các tỉnh miền Trung dù người Tàu không nhiều như trong Nam nhưng hầu hết quán ăn có bảng hiệu, thực đơn, bàn ghế, nhân viên, và được trang trí đàng hoàng đều bán thức ăn Tàu và do người Tàu làm chủ. Mỗi thành phố chỉ có một hai quán ăn chuyên nghiệp do người Việt làm chủ với thực đơn Tây, Ấn, Ta lẫn lộn. Có nhiều người Việt gánh đồ ăn đi bán rong. Quán ăn Việt theo dạng bình dân không phục vụ chuyên nghiệp cũng có, nhưng thường chỉ bán vài ba món chuyên trị cháo, phở, bún, cơm đĩa, thịt cầy lúc ấy, người Phật tử gốc Bắc và người Trung, Nam chưa biết ăn “cây còn”. Theo Hồi ký Phạm Duy, vào năm 1908, cha của ông cùng học giả Nguyễn Văn Vĩnh mỡ quán ăn Việt Nam đầu tiên tại Hà Nội nhằm khuyến khích người Việt vùng lên làm kinh doanh và để cạnh tranh với người Tàu giành lại quyền làm chủ nước nhà cùng với chủ trương phải kinh doanh mới có cơ hội làm giàu và giàu mới làm được việc lớn dễ dàng. Cộng đồng Tàu ở Hà Nội đã bị rúng động, họ lo sợ người Việt sẽ có cơ hội vượt qua sự kiềm chế kinh tế của họ. Bởi vậy, họ đã cùng nhau tuyên tuyền, nói xấu và mướn đám du côn người Việt phá phách, gây rối, ngăn chận khách; đồng thời họ vận động vài chính khách Pháp, Việt gây khó dễ cho tiệm cùng cá nhân của 2 ông chủ Việt trong thời gian mới khai trương. Ngày xưa, đi ăn tiệm Tây phải sành điệu phong cách ăn uống theo kiểu quí tộc Tây ngồi ăn, kêu đồ ăn, gọi bồi bàn, nhai đồ ăn, cầm muỗng nĩa đúng kiểu cầm lên phải đúng tay, bỏ xuống phải đúng bên, ăn xong bửa ăn phải để đúng cách cho bồi bàn hiểu ý, và phải biết cầm muỗng nào cho món ăn nào, cầm dao cắt cầm cắt phải đúng thế để tránh làm văng miếng thịt, miếng bít tết xuống đất… Ôi, đủ chuyện rắc rối. Không muốn ăn cơm Tây thì chỉ còn cách ăn cơm Tàu, chứ cơm Việt còn nằm chủ yếu ở bếp nhà. Thời ấy, dân nghèo ở quê, ở tỉnh đến Hà Nội hay Sài Gòn là tưởng mình bị lạc vào thiên đàng, thấy nhà lầu 3-4 tầng là nhìn hoài đến nỗi đạp bể bánh tráng của người ta. Trình độ dân trí thấp mù chữ đến nỗi mỗi trạm xe điện phải có hình con cua, con cò, con cá… để cho người mình dễ nhớ. Nghèo, quê quá mà, nên tới thập niên 50-60 vẫn còn hiếm khách Việt bình dân đi quán ăn Tàu. Những năm đầu thập niên 70 mới có tương đối nhiều khách Việt trong các nhà hàng Tàu ở Chợ Lớn. Tiệm Tàu mở ra phục vụ cho người ngoại quốc, cho một nhóm nhỏ người Việt và cho cộng đồng người Tàu giàu có. Bởi vậy, có thể nói đa số chỉ nghe nói và mơ ước thôi chứ việc lo gạo đủ ăn quanh năm cho cả một bầy con đông đã là việc mà hầu hết mọi gia đình Việt Nam vào thời buổi xa xưa ấy đã không dễ gì thực hiện nổi, nói chi đến việc có quần áo tươm tất hay có dư tiền để đi ăn tiệm. Vậy, “ăn cơm Tàu” ở đây có thể chỉ phản ảnh cái ước mơ của khoảng 98-99% dân số vào thời ấy mơ được ăn cho biết ra sao, cho thoả mãn cái giấc mơ được ăn cơm tiệm. Tương tự, thời ấy ai cũng mơ được ngủ một đêm ở khách sạn để nếm thử cái mùi sang trọng và hiện đại của Tây; ai cũng muốn có cơ hội nếm thử miếng fromage hay ngụm rượu champagne… Chứ nó không mang ý nghĩa cơm Tàu ngon hơn cơm Việt. Nhờ có nghề buôn bán nên người Tàu có suy nghĩ sâu xa và đa mưu. Lúc tôi còn bé đã có dịp chứng kiến những trò bịp bợm của người Tàu trên toàn miền Nam như vụ đan màn hay rèm che bằng những cọng nhựa và vụ nuôi chim cút. Trong vụ nuôi chim, cộng đồng Tàu còn mua chuộc tiến sĩ và nhà báo viết bài kêu gọi mọi người dốc tiền tham gia. Ông tiến sĩ Việt “gian” còn có bài nghiên cứu khẳng định trứng chim cút bổ dưỡng vô cùng, có thể trị bá bệnh và đúng là tiên dược mới được khoa học khám phá… Nói chung, cái câu vớ vẫn “ăn cơm tàu….” chắc chắc là cái quảng cáo độc đáo nhất, ưu ái nhất, vinh dự nhất trên thế giới dành cho thức ăn Tàu. Cũng có thể vì thấy người Việt ngây thơ và dễ bị dụ, vì người Việt thường hay lơ là với bản sắc riêng của dân tộc, cũng như quyền làm chủ đất nước nên chính người Tàu đã vẽ ra câu này. Có thể lắm chứ! Ở nhà Tây? Thời thuộc địa, đa số nhà của người Việt là nhà tranh, vách đất và nền đất. Trong khi người Tây nhập cảng nguyên liệu để xây nhà theo kiểu như bên châu Âu bằng gạch hay đá và xi măng. Vật liệu xây dựng nhà của họ cho phép ngôi nhà có tuổi thọ lâu hàng trăm năm và nó có khả năng chống đỡ tốt mọi thiên tai. Theo tôi, ước mơ ở nhà Tây là ước mơ rất thực tế và đích đáng nhưng có lẽ nó chỉ nói lên sự thèm thuồng có đủ tiền để mua vật liệu rồi xây ngôi nhà bền vững không sợ gì bão lụt lớn. Nhiều người hay so sánh giữa hai dân tộc hay hai nền văn hoá để thoả mãn niềm kiêu hãnh dân tộc của mình. Ở các nước khác chắc chắn vẫn có những người có tính này khi họ tán dốc hay nói chuyện với bạn bè. Dĩ nhiên, họ cho là dân tộc họ ngon lành nhất và họ có thể vô tư chê bai các dân tộc khác. À, chê người khen ta chứ không phải khen người chê ta! Bởi vậy, rõ ràng cái câu nói bất hủ của ta rất là ngược đời và rất là bậy. Và bậy bạ hơn nữa khi có nhiều người lầm tưởng nó là một ngạn ngữ. Tham khảo từ nhiều nguồn
cơm tàu vợ nhật