V-League 2022: Đỏ mắt tìm thầy. Chuyên gia Vũ Tiến Thành vừa được mời về làm HLV cho đội TP.HCM sau những thất bại liên tiếp khiến đội bóng rất mạnh về tài chính này rơi xuống tận cùng bảng xếp hạng. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu ông Thành chỉ từng trực tiếp cầm
Trong truyện Kén rể tài, nhân vật cô gái bị rơi xuống hồ chết, chàng trai lấy nước thuốc thần xoa vào miệng cô gái, cô gái sống lại. Hay như trong truyện Chàng Trâu,có hai chị em mồ côi vì ăn lúa nếp nên bị đau bụng chết. Mẹ của chàng Trâu đưa cho chàng lọ nước thần đổ vào tai hai chị em, hai chị em sống lại.
Trong Kinh thánh Hebrewb có một số câu chuyện kinh điển, đó là Abraham được sứ mệnh kể lại về Chúa Trời, Noah cứu các loài vật khỏi đại hồng thủy, và đặc biệt là sự tích Moses rẽ nước cứu người Do Thái thoát khỏi ách nô lệ của người Ai Cập. Moses trong Thần thoại Hy Lạp Kinh thánh Hebrew (Do Thái) Thần thoại La Mã
Sử thi truyền thuyết. (Hình: Lễ hội văn hóa cồng chiêng ở Tây Nguyên - Nguồn:www.google.com.vn) Theo giới nghiên cứu thì trên thế giới có ba loại sử thi: sử thi dân gian, sử thi do người có tài năng dựa vào di sản dân gian mà sáng tạo nên tác phẩm và sử thi do các nhà văn
Trong Kinh thánh Hebrewb có một số câu chuyện kinh điển, đó là Abraham được sứ mệnh kể lại về Chúa Trời, Noah cứu các loài vật khỏi đại hồng thủy, và đặc biệt là sự tích Moses rẽ nước cứu người Do Thái thoát khỏi ách nô lệ của người Ai Cập. Moses trong Thần thoại Hy Lạp
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Bài văn mẫu lớp 9Đóng vai Phan Lang kể lại câu chuyện Chuyện người con gái Nam Xương là tài liệu tham khảo hữu ích dành cho các bạn học sinh lớp 9, giúp các bạn hiểu thêm về bài học này và hình thành bài làm văn hiệu quả. Tài liệu văn mẫu nêu cảm nghĩ gồm dàn ý làm bài và bài văn mẫu ngắn gọn nhất, mời các bạn tham tham khảo thêm nhiều đề thi và tài liệu học tập hay khác, trao đổi với thầy cô và giáo viên, mời các bạn tham gia nhóm Tài liệu học tập lớp quyền tài liệu thuộc về cấm sao chép nhằm mục đích thương ý Đóng vai Phan Lang kể lại câu chuyện Chuyện người con gái Nam Xương1. Mở bàiGiới thiệu câu chuyện tôi là người cùng làng lại được xuống thủy cung nên hiểu rõ câu chuyện của Vũ Thân bàia. Trước khi xuống thủy cungVũ Nương là người con gái xinh đẹp, hiền lành, nết na nổi tiếng trong làng mà ai cũng Sinh là chồng của Vũ Nương, là con trai trong một gia đình giàu có nhất nhì làng tôi nhưng nổi tiếng vì tính đa cùng Trương Sinh đi lính đánh giặc, sau khi chiến thắng cùng nhau trở về quê mới về chưa được bao lâu đã hay tin Trương Sinh đuổi Vũ Nương đi vì cho rằng nàng có người khác nhân lúc chúng tôi đi lính và người đó ta thường xuyên đến vào lúc đêm sau nghe tin Vũ Nương nhảy sông tự tử để bảo vệ danh tiết tôi ngạc nhiên, sững sờ không dám tin vào sự được hay tin người đàn ông đến với Vũ Nương vào buổi tối chính là chiếc bóng của cô ấy, cô ấy nói thế để con mình biết nó có bố. → cảm thấy tiếc thương, đau xót trước một số phận hẩm Khi xuống thủy cungMột đêm tôi nằm mơ có người con gái áo xanh đến xin tha mạng, hôm sau có người biếu tôi con rùa mai xanh làm tôi liên tưởng đến giấc mơ và thả nó ấy quân Minh tiến vào ải Chi Lăng khiến người dân phải nhảy xuống sông, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy mình đang ở trong một cung điện nguy nga lộng người phụ nữ tiến đến giới thiệu là vợ vua biển Nam Hải, cũng chính là con rùa được tôi cứu sống bèn mở yến tiệc thiết đãi bữa tiệc, có rất nhiều mĩ nhân, nhưng tôi chợt thấy trong số đó có một gương mặt khá quen nhìn rất giống Vũ Nương nhưng không dám bữa tiệc tàn, người đó tiến đến gần tôi và nói chuyện về việc mình bị oan và được các nàng tiên dưới thủy cung thương tình cứu hỏi Vũ Nương sao không quay về nhân gian, không nhớ những người thân yêu ở nhân gian hay sao, khi tôi nhắc đến người thân, nàng ứa nước mắt và nói sẽ có ngày nàng trở sau Linh Phi sai người rẽ nước đưa tôi trở về nhân gian, Vũ Nương đưa cho tôi chiếc hoa vàng và dặn tôi nói với Trương Sinh nếu nể tình xưa nghĩa cũ hãy lập đàn giải oan trên sông để nàng trở Sau khi trở về nhân gianTôi đến gặp Trương Sinh và kể cho anh ta câu chuyện gặp Vũ Nương và những lời Vũ Nương dặn Sinh không tin lời tôi nói, tôi đưa chiếc hoa vàng của nàng, lúc này Trương Sinh mới tin lời Sinh lập đàn ở bến Hoàng Giang, quả nhiên Vũ Nương ngồi kiệu hiện lên mặt nước, sau khi bày tỏ lòng mình nàng lại trở về thủy cung để lại sự tiếc nuối cho Trương Kết bàiCâu chuyện đã để lại trong lòng tôi nhiều cảm xúc và đó là kỉ niệm tôi không bao giờ mẫu Đóng vai Phan Lang kể lại câu chuyện Chuyện người con gái Nam XươngTôi tên là Phan Lang, một người coi bến đò bình thường ở bến Hoàng Giang. Nhưng những câu chuyện mà tôi đã trải qua và chứng kiến ở đây là những kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên đó là câu chuyện của vợ chồng Trương Sinh - Vũ Nương và việc tôi được xuống thủy trong làng tôi, Vũ Nương nổi tiếng là người con gái xinh đẹp, hiền lành, nết na mà ai cũng biết; có rất nhiều chàng trai muốn cưới nàng làm vợ nhưng cuối cùng nàng đồng ý lấy Trương Sinh. Trương Sinh là con trai trong một gia đình giàu có nhất nhì làng tôi nhưng nổi tiếng vì tính đa nghi, lúc nào cũng cảnh giác với vợ mình. Tuy nhiên với sự khéo léo của mình mà gia đình họ sống rất hòa thuận và họ chuẩn bị đón con đầu nhiên, năm ấy, giặc Chiêm đánh chiếm nước ta, tôi cùng Trương Sinh phải đi lính đánh giặc ròng rã hơn một năm trời. Sau khi chiến thắng, chúng tôi cùng nhau trở về quê nhà. Vừa mới về chưa được bao lâu tôi đã hay tin Trương Sinh đuổi Vũ Nương đi vì cho rằng nàng có người khác nhân lúc chúng tôi đi lính và người đó thường xuyên đến vào lúc đêm khuya. Điều này thực sự khó tin với một người như Vũ Nương, nhưng minh là người ngoài không hiểu rõ câu chuyện nên tôi không phán xét gì. Hôm sau nghe tin Vũ Nương nhảy sông tự tử để bảo vệ danh tiết, tôi ngạc nhiên, sững sờ không dám tin vào sự thật. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến người ngoài cuộc như tôi cũng phải choáng thời gian sau, tôi được hay tin người đàn ông đến với Vũ Nương vào buổi tối chính là chiếc bóng của cô ấy, cô ấy nói thế để con mình biết nó có bố và không bị thiếu thốn tình cảm của người cha khiến tôi càng cảm thấy tiếc thương, đau xót trước số phận hẩm hiu của nàng. Câu chuyện cứ thế dần trôi vào dĩ vãng trong niềm tiếc thương của mọi đêm tôi nằm mơ có người con gái áo xanh đến xin tôi tha mạng, tôi không hiểu sẽ có chuyện gì những cũng không để tâm lắm. Sáng hôm sau có người quen mang đến biếu tôi con rùa mai xanh rất đẹp, tôi chợt liên tưởng đến giấc mơ đêm qua bèn thả nó đi. Năm ấy quân Minh tiến vào ải Chi Lăng đánh chiếm nước ta, thế nước nguy nan, người dân phải nhảy xuống sông để tránh giặc, trong tình huống đó tôi cũng không ngoại lệ mặc dù biết ranh giới giữa sự sống và cái chết vô cùng mong không nhớ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy khi mình mở mắt ra đã đang ở trong một cung điện nguy nga lộng lẫy. Tôi đang đi loanh quanh ngắm nhìn mọi thứ, bỗng có người phụ nữ tiến đến giới thiệu là vợ vua biển Nam Hải, cũng chính là con rùa được tôi cứu sống bèn mở yến tiệc thiết đãi tôi. Bữa tiệc diễn ra vui vẻ, trong có rất nhiều mĩ nhân, nhưng tôi chợt thấy trong số đó có một gương mặt khá quen nhìn rất giống Vũ Nương nhưng không dám nhận. Khi bữa tiệc tàn, người đó tiến đến gần tôi, tôi nhận ra chính là Vũ Nương và nàng nói chuyện với tôi về việc mình bị oan, sau khi nhảy xuống sông tự vẫn thì được các nàng tiên dưới thủy cung thương tình cứu giúp nên đã ở lại đây. Tôi hỏi Vũ Nương sao không quay về nhân gian để tiếp tục cuộc sống còn đang dang dở của mình, không nhớ những người thân yêu ở nhân gian hay sao? Lúc này, nàng như không chịu đựng được nữa, hai hàng nước mắt ứa ra và khẳng định sẽ có ngày nàng trở về. Tôi trò chuyện với nàng nhiều hơn về những câu chuyện ở trần gian, sau đó tôi quay lại chỗ nghỉ của mình được sắp xếp để chuẩn bị cho ngày trở về. Hôm sau Linh Phi sai người rẽ nước đưa tôi về nhân gian, Vũ Nương đưa cho tôi chiếc hoa vàng và dặn dò nói với Trương Sinh nếu nể tình xưa nghĩa cũ hãy lập đàn giải oan trên sông để nàng trở về. Tôi đồng ý và hứa với nàng sẽ nói chuyện với Trương hôm sau, tôi đến gặp Trương Sinh và kể cho anh ta câu chuyện gặp Vũ Nương rằng nàng đã ra sao sau khi tự vẫn và ước nguyện của nàng. Nhưng Trương Sinh không tin lời tôi nói, cho rằng tôi đang bịa đặt mọi thứ để anh ta cảm thấy áy náy về những việc mình đã làm. Tôi bèn đưa chiếc hoa vàng cho anh ta, lúc này Trương Sinh mới tin lời tôi. Tôi dặn dò anh ta chuẩn bị những lễ nghi thật kĩ lưỡng. Trương Sinh lập đàn ở bến Hoàng Giang, quả nhiên Vũ Nương ngồi kiệu hiện lên mặt nước, sau khi bày tỏ lòng mình nàng lại trở về thủy cung để lại sự tiếc nuối cho Trương chuyện về Trương Sinh và Vũ Nương tuy đã trôi xa nhưng những cảm xúc khác nhau về câu chuyện này vẫn đọng lại trong lòng tôi cũng như những người được chứng kiến câu chuyện này. Đây không chỉ là câu chuyện vợ chồng đơn thuần mà còn là bài học sâu sắc cho những người sau này về lòng tin về người bạn đời của quát về Tác giả Nguyễn Dữ1. Tiểu sử tác giả Nguyễn DữNguyễn Dữ chưa rõ năm sinh năm mất, sống vào khoảng thế kỉ XVI, là người xã Đỗ Tùng, huyện Trường Tân nay là xã Phạm Kha, huyện Thanh Miện, Hải nhỏ Nguyễn Dữ chăm học, đọc rộng, nhớ nhiều, từng ôm ấp lý tưởng lấy văn chương nối nghiệp nhà. Sau khi đậu Hương tiến, ông làm quan nhưng mới được vài năm, vì bất mãn với thời cuộc, lấy cớ nuôi mẹ, xin về ở núi rừng Thanh Sự nghiệp văn học của Nguyễn DữSáng tác duy nhất của ông là quyển Truyền kỳ mạn lục Ghi chép tản mạn những truyện kì lạ được lưu truyền. Sách gồm 20 truyện, viết bằng chữ Hán, theo thể loại tản văn, xen lẫn biền văn và thơ ca, cuối mỗi truyện đều có lời bình của tác giả hoặc của một người có cùng quan điểm của tác kỳ mạn lục là một sáng tác văn học với sự gia công hư cấu, sáng tạo, trau chuốt, gọt giũa của Nguyễn Dữ chứ không phải một công trình ghi chép đơn thuần. Qua tác phẩm, người độc thất được số phận bi thảm của những con người nhỏ bé trong xã hội, những bi kịch tình yêu mà thiệt thòi thường rơi vào người phụ nữ. Tác phẩm cũng thể hiện tinh thần dân tộc, bộc lộ niềm tự hào về nhân tài, văn hóa nước Việt, đề cao đạo đức nhân hậu, thủy chung, đồng thời khẳng định quan điểm sống “lánh đục về trong” của lớp trí thực ẩn dật đương kỳ mạn lục vừa có giá trị hiện thực và nhân đạo cao, vừa là một tuyệt tác của thể loại truyền kì. Tác phẩm được dịch ra nhiều thứ tiếng nước ngoài và được đánh giá cao trong số các tác phẩm truyền kì ở các nước đồng quát chung về Chuyện người con gái Nam Xương1. Tóm tắt Chuyện người con gái Nam XươngVũ Nương là cô gái xinh đẹp, thùy mị, nết na khiến chàng Trương đem lòng yêu mến và cưới về làm vợ. Ngày chồng tòng quân, nàng đau lòng, dặn dò và mong chồng bình an trở về. Ở nhà, nàng một lòng một dạ chăm sóc con trai và chăm sóc mẹ chồng những ngày cuối đời. Khi chồng trở về, bế con ra thăm mộ mẹ, đứa nhỏ đã tiết lộ bố nó đêm nào cũng đến thăm nó khiến Trương Sinh đem lòng nghi ngờ, ghen tuông. Trương Sinh về nhà đã chửi mắng nàng và đuổi nàng đi mặc cho nàng van xin và thanh minh. Để chứng minh tấm lòng chung thủy của mình Vũ Nương đã nhảy sông tự tử. Sau này, khi Trương Sinh hiểu ra oan khuất của nàng đã vô cùng đau xót nhưng nàng không thể trở về nhân gian được nữa mà mãi ở lại nơi thủy Giá trị nội dung và nghệ thuật Chuyện người con gái Nam Xương- Giá trị nội dungPhản ánh hiện thực xã hội phong kiến bất công với chế độ nam quyền, chà đạp số phận người phụ nữ. Đồng thời, ca ngợi những phẩm chất tốt đẹp của người phụ nữ Việt Nam thông qua nhân vật Vũ Nương thùy mị, nết na, luôn giữ gìn khuôn phép, hết mực thủy chung với chồng. Bày tỏ niềm cảm thương của tác giả đối với số phận oan nghiệt của người phụ Giá trị Nghệ thuậtXây dựng tình huống truyện độc đáo. Sử dụng yếu tố kỳ ảo làm nổi bật giá trị nhân đạo của tác thuật xây dựng nhân vật tài tình, nhân vật được xây dựng qua lời nói và hành động. Các lời trần thuật và đối thoại của nhân vật sử dụng nhiều hình ảnh ước lệ nhưng vẫn khắc hoạ đậm nét và chân thật nội tâm nhân các bạn tham khảo thêm các bài viết dưới đây của chúng tôiBài tập đọc hiểu lớp 9 môn Ngữ văn10 đoạn văn nghị luận xã hội 200 chữ ôn thi vào lớp 10Tóm tắt tác phẩm lớp 9Trên đây VnDoc đã giới thiệu tới các em Đóng vai Phan Lang kể lại câu chuyện Chuyện người con gái Nam Xương. Để có kết quả cao hơn trong học tập, VnDoc xin giới thiệu tới các em học sinh tài liệu Giải bài tập Toán lớp 9, Trắc nghiệm Tiếng Anh 9, Lý thuyết môn Vật lí lớp 9, Giải Tập bản đồ Lịch Sử lớp 9 mà VnDoc tổng hợp và đăng các em học tập thật tốt.
Tôi là Vũ Nương, con gái một gia đình nghèo khó nhưng được cha mẹ dạy bảo ân cần về lễ nghĩa, đức hạnh. Năm ấy, Trương Sinh vì yêu mến dung hạnh mà xin mẹ trăm lạng vàng đến cưới tôi về làm vợ. Trương Sinh chồng tôi, vốn là người đa nghi, đối với vợ phòng ngừa hết mức. Tôi biết tính chàng như thế nên cũng giữ gìn khuôn phép, không lúc nào vợ chồng phải đến bất hòa. Sum vầy, êm đềm chẳng được bao lâu thì quân Chiêm quấy nhiễu biên cương, chồng tôi tuy là còn nhà hào phú nhưng ít học, nên bị ghi tên đi lính vào loại đầu. Ngày tiễn chồng nên đường, tôi chỉ biết rót chén rượu đầy tiễn đưa, chỉ cầu mong giặc dữ sớm ngày quy phục, chàng được bình an trở về, không cầu áo gấm, công danh. Nghĩ đến tháng ngày cách biệt, tôi không thể kìm được nước mắt. Đương thời lúc bấy giờ tôi đang mang thai đầu, chàng đi chẳng được bao lâu tôi bèn sinh con và đặt tên con là Đản. Có con trai, tôi phần nào vơi bớt nỗi nhớ chồng. Nhưng mẹ chồng tôi vì tuổi già, lại nhớ mong con khiến bà sinh bệnh năng. Thay chồng tận hiếu tôi hết mực thuốc thang, lấy lời ngọt ngào khôn khéo khuyên lơn nhưng mẹ không qua nổi, trước khi đi mẹ để lại những trăn trối tha thiết rồi tắt thở. Tôi đau lòng lo ma chay cho mẹ. Vậy là chỉ còn mẹ con tôi quặn quẽ trong căn nhà lớn nhà. Mừng rỡ thay, sau 3 năm thì giặc tan, chồng tôi bình yên trở về đúng như mong đợi. Khi biết tin mẹ mất, chàng bèn bế con ra thăm mộ mẹ, tôi ở nhà chuẩn bị mâm cơm vừa để cúng bái tổ tiên tạ ơn phù hộ để chồng bình an, vừa để báo cho mẹ biết để yên lòng nơi chín suối cũng là mừng ngày đoàn viên gia đình. Không ngờ giây phút đó chẳng có, buổi trưa khi hai cha con trở về, tâm trạng của chàng không vui hiện rõ trên nét mặt. Sau đó chàng nặng lời trách mắng tôi mất nết hư thân… tôi không hiểu rõ nguyên nhân vì sao, thấy chàng như vậy chỉ biết khóc. Tôi cố gắng giải thích rằng thân phận mình là con nhà kẻ khó được nương tựa nhà giàu trong thời gian chồng đi lính vẫn một lòng chung thủy chờ đợi, không hề làm chuyện xấu xa, thất tiết. Thế nhưng, dù hết lời phân giải, làng xóm bênh vực nhưng chàng nhất mực không tin lại nặng lời đuổi tôi đi. Tôi tuyệt vọng đến cùng cực, không thể sống mà mang tiếng xấu xa để người đời khinh rẻ nên chỉ còn một cách là lấy cái chết để minh oan. Đứng trên bến Trường Giang, tôi ngửa mặt lên trời than cầu mong thần linh chứng giám cho tấm lòng thủy chung của mình, xong gieo mình xuống sông. Ngờ đâu, Linh Phi - vợ vua Thủy Tề, thấu hiểu nỗi oan của tôi rẽ đường nước cho tôi xuống thủy cung và để tôi lưu lại ở đó. Một hôm tôi gặp Phan Lang - người cùng làng trước đây đã có ơn với Linh Phi, được Linh Phi cứu khi gặp nạn. Phan Lang kể chuyện cho tôi “Chàng Trương sau khi thấy vợ chết tuy giận nhưng vẫn động lòng thương cho tìm vớt thây nàng nhưng không thấy. Thế rồi mấy hôm sau nghe con nói về chuyện cái bóng là cha mới thấu hiểu nỗi oan của vợ, ân hận nhưng đã muộn rồi”. Nghe Phan Lang kể tôi cũng thấy xót xa cho chính mình, lại thương chồng con vì không ai chăm sóc. Phan Lang khuyên tôi nên trở về, tôi lại mong muốn được giải oan nên tôi nhờ Phan Lang trở về với chiếc hoa vàng và lời nhắn chàng Trương lập đàn giải oan bên bờ Trường Giang. Mấy ngày hôm sau thấy Trương Sinh lập đàn giải oan 3 ngày 3 đêm ở bến sông Trường Giang thực sự mong tôi quay về. Thấy vậy Linh Phi cũng có ý khuyên trở về gia đình. Đến ngày thứ ba, Linh Phi đã cho 50 chiếc kiệu hoa hiện lên giữa dòng sông, tôi ngồi trên một chiếc kiệu nói vọng vào bờ lời tạ từ với chồng con rồi biến mất. Dù giải oan nhưng liệu rằng chuyện quá khứ vẫn còn đó. Bản thân tôi đã quá sợ cuộc sống trần gian cay nghiệt, sự bất công của xã hội phong kiến thối nát. Có lẽ trở về cũng chẳng sống được những tháng ngày bình yên, vì vậy khi được giải nỗi oan này, tôi liền biến mất. Mong rằng qua câu chuyện của tôi thì các bạn sẽ rút ra được bài học về hạnh phúc gia đình. Hãy tin tưởng lẫn nhau, chia sẻ và thấu hiểu mới có thể duy trì được mái ấm tưởng trừng là cứng cáp nhưng nó thật sự quá mong manh.
Tôi tên là Trương Sinh hôm nay tôi xin kể lại câu chuyện của gia đình tôi để các bạn có thể lấy chuyện của tôi ra làm tấm gương mà biết cách giữ gìn hạnh phúc gia đình mình đừng để tới khi gia đình tan nát mới cảm thấy hối hận như tôi. Năm tôi tròn 20 tuổi mẹ tôi có nhờ người mai mối và đem sính lễ hỏi cưới cho tôi một người con gái cùng làng nàng tên là Vũ Thị Thiết. Nàng năm ấy vừa tròn đôi chín, dáng người đoan trang hiền thục, mặt mũi ưa nhìn, tính tình đức hạnh… Khi mẹ hỏi cưới nàng cho tôi tôi mừng lắm vì lấy được người vợ vừa xinh đẹp lại hiền ngoan. Chúng tôi sống với nhau hạnh phúc được một thời gian ngắn, khi Vũ Nương vợ tôi mang thai đứa con đầu lòng thì cũng là lúc tôi phải theo lời kêu gọi của triều đình lên đường đi đánh trận. Ngày chia tay tôi nàng chỉ sụt sùi khóc động viên tôi giữ gìn sức khỏe trở về bình yên để gia đình được đoàn tụ bên nhau. Cha được gần con và vợ được gần chồng. Chiến tranh giặc giã liên miên nhiều năm liền rồi cũng tan. Tôi được trở về quê nhà nên mừng vui lắm. Nhưng vừa về tới nhà tôi liền nghe tin dữ rằng mẹ tôi vì nhớ thương tôi mà đau bệnh qua đời cách đây mấy năm. Tôi buồn lắm bồng đứa con trai của mình đi thăm mộ bà nội nó, nhưng con trai tôi nhất định không chịu theo tôi. Nó bảo tôi không phải là ba nó, ba của nó đêm nào cũng tôi. Khi nghe con trẻ nói vậy tôi bực mình lắm, máu ghen trong người tôi sôi lên sùng sục. Vợ tôi thì nổi tiếng xinh đẹp nên việc nàng có người để ý chẳng phải chuyện khó khăn gì, nên tôi ngay lập tức tin lời con trai về nhà đuổi vợ ra khỏi nhà. Tôi còn nặng lời sỉ nhục nàng ấy khiến nàng ấy chạy ra khỏi nhà và đi đâu tôi không biết. Chỉ cho tới khi tôi nghe có người trong làng hớt hải chạy về báo với tôi rằng “Trương Sinh ơi! Tôi thấy vợ cậu Vũ Nương nàng ấy nhảy xuống sông tự vẫn rồi” người hàng xóm đó còn kể cho tôi nghe những gì mà vợ tôi đã làm cho mẹ tôi khi bà đau ốm, mà tôi thì vắng mặt không có ở nhà. Người đó nói rằng tôi là người có phúc lắm mới lấy được Vũ Nương làm vợ, nhưng tôi không biết trân trọng vợ của mình. Khi nghe những lời đó tôi thấy hối hận lắm, cảm thấy bàng hoàng trước hành động quyết liệt của vợ mình. Tôi không thể ngờ được Vũ Nương nàng ấy lại phản ứng mạnh mẽ tới như vậy. Trong lúc nóng giận tôi đuổi nàng ấy đi nàng ấy chỉ việc về nhà mẹ đẻ chờ tôi nguôi giận tìm hiểu ngọn ngành rồi đón nàng ấy về nhà. Vậy mà nàng ấy lại chọn cái chết để chứng minh nỗi oan khuất của mình. Tôi đau xót lắm. Buổi tối nhiều đêm tôi không thể nào chợp mắt được con thơ đòi mẹ, hình ảnh vợ tôi cứ hiện về ám ảnh tâm trí của tôi. Tôi ngồi trước chiếc đèn soi bóng mình trên vách, thì đúng lúc đó con tôi tỉnh giấc nó vui vẻ bảo tôi “ba tôi đó” đến lúc này tôi mới hiểu ra người ba đêm nào cũng tới của con trai tôi chính là chiếc bóng của mẹ nó mà thôi. Tôi ôm mặt khóc rưng rức nhưng đã quá muộn rồi vợ tôi đã chết không sống lại được nữa. Trong làng tôi đang sống có người đàn ông làm nghề kéo lưới tên Phan Lang ông ta rơi xuống sông không chết, sau khi tỉnh lại ông ta đến nhà gặp tôi bảo rằng ông ấy gặp vợ tôi ở dưới thủy cung. Vợ tôi Vũ Nương mong tôi lập đàn giải oan cho nàng ấy siêu thoát. Tôi nghe theo lời căn dặn của vợ lập đàn giải oan cho vợ của mình, trong làn sương mờ ảo hư thực tôi thấy vợ tôi Vũ Nương ngồi trên kiệu hoa võng lọng bay lên trời không về với tôi và con trai nữa. Hôm nay, tôi kể câu chuyện của mình mong các bạn hãy biết trân trọng tình cảm gia đình của mình, đã lấy nhau thì nên tin tưởng vào nhau đừng ghen tuông nghi kỵ để rồi ân hận như tôi suốt đời. Chúc bạn hok tốt nha !!
Đề Cây lau chứng kiến việc Vũ Nương ngồi bên bờ sông Hoàng Giang than thở một mình rồi tự vẫn. Viết lại câu chuyện đó theo ngôi kể thứ nhất. Bài làmTôi là một cây lau sắp đến tuổi trở về cát bụi. Thế nên có nhiều chuyện tôi muốn kể lại cho con cháu đời sau của mình vì sợ một lúc nào đó tôi sẽ chẳng thể nhớ nỗi mình là ai. Sống từng ấy thời gian trên cõi trần, chuyện vui buồn gì cũng từng chứng kiến nhưng câu chuyện về cái chết của Vũ Nương là câu chuyện khiến tôi ghi khắc trong sông Hoàng Giang từ bao đời nay vẫn yên bình và thơ mộng. Dưới sông có tôm cá vẫy đuôi, trên cạnh có hàng lao xanh rì rào trong gió và ven bờ sông là họ nhà lau, cỏ, lục bình. Chúng tôi vẫn sống yên vui trước cảnh mưa thuận gió hòa. NGười dân vùng này tôi đều nhớ mặt cả bởi vì ai mà lại chưa từng qua con sông này để sang bên kia chợ hoặc chày lưới, câu cá trên sông. Tôi từng chứng kiến cảnh chia ly buồn thảm của những người lính đi đánh giặc và những người vợ của họ ngay tại bến sông này. Nhưng sự đời mãi đến 3 năm sau mới hiểu rõ lòng người. Cái anh chàng tên Trương Sinh gia đình giàu có nhất vùng ai lại không biết đến. Sau 3 năm chinh chiến, anh ấy đã quay về với vợ con. Tôi vẫn nghe mấy chị thuyền chài nói với nhau chẳng ai tốt số như chàng Trương, có vợ vừa đẹp người, đẹp nết lại thủy chung, hiếu thảo. Ngày anh ta đi biền biệt, chỉ mình vợ quán xuyến mọi việc, lo lắng cho bà cụ và nuôi dạy con thơ. Khi biết tin Trương Sinh về, ai cũng mừng thầm cho long phụng sum vầy, vợ chồng đoàn viên. Vậy mà chỉ mới hôm sau tôi đã thấy Vũ Nương ra bờ sông than thở. Đêm ấy chắc cũng tầm canh hai, tôi thấy bóng người phụ nữ mặc áo dài trắng và xõa tóc đến ngồi cạnh bờ sông. Ánh trăng sáng soi gương mặt chẳng chút phấn son nhưng vẫn xinh đạp lạ thường. Duy chỉ có đôi mắt là buồn rười rượi. Tôi chẳng lạ gì người phụ nữ nổi tiếng nhất làng này, mặc dù chẳng gặp gỡ nhiều nhưng trong lòng tôi luôn có cảm tình và quý mến Vũ Nương. Vũ Nương ngước mặt lên trời mà rằngThiếp là Vũ Thị Thiết người làng Nam Xương, xưa nay vẫn giữ gìn tiết hạnh, lúc còn nhỏ hiếu thuận với mẹ cha, khi về nhà chồng thủy chung với chồng, hiếu đạo với mẹ chồng, thay chồng báo hiếu mẹ già, nuôi con nhỏ. Vậy mà chồng thiếp lại nóng nảy, ghen tuông mù quáng chỉ vì lời nói đùa với con trẻ. Thiếp có nói bao nhiêu lần cũng không thể lay động lòng chàng ấy. Thần sông ơi, thiếp phải làm sao để rửa sạch nỗi oan khuất này!Tôi nín lặng lắng nghe lời tâm sự của nàng mà lòng cũng quặn thắt. Tôi đoán được câu chuyện nhưng chẳng thể lên tiếng sẻ chia cùng nàng ấy. Nói đoạn, Vũ Nương đứng dậy quay về phía sau, nơi có ngôi nhà mà nàng từng gắn bóTrương Sinh chàng, giá mà không có chiến tranh, chàng không ra đi thì đã không xảy ra tình huống thế này. Không, giá mà thiếp đã không đùa với con cái bóng của thiếp in trên vách hàng đêm là cha nó thì đâu có cớ sự trớ trêu. Nếu chàng lắng nghe mọi người minh oan cho thiếp hay chàng chịu tin tưởng thiếp một lần thì mọi chuyện sẽ chẳng đến bước cùng Nương ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy chiếc áo của con mình mà rằngĐản ơi, mẹ chẳng trách con đâu, con còn ngây thơ quá, con nào có tội. Mẹ chỉ trách bản thân mình không thể sống cùng con khi tiếng đời mai mỉa, chịu tiếng nhuốc nhơ. Chắc gì con sẽ vui mà lớn lên khi có người mẹ mang tiếng lừa chồng dối con như mẹ. Mẹ xin lỗi con trai, lớn lên con hãy là người đàn ông bản lĩnh và độ lượng, con phải yêu thương người vợ thủy chung của xong, Vũ Nương quay mặt vái lạy thần sôngThiếp sẽ lấy cái chết để minh oan cho mình. Thần sông có linh xin hãy chứng giám cho thiếp. Nếu thiếp là người vợ thủy chung thì xin được chết xuống sông làm ngọc Mị Nương, trên đất làm cỏ Ngu Mĩ. Nhược bằng lòng chim dạ cá xin dưới nước làm mồi cho cá tôm, trên xin làm cơm cho diều nàng vừa dứt, nàng đã lặng lẽ tự trầm. Tôi muốn hét thật to để níu bước chân người phụ nữ vô tội nhưng thượng đế chẳng bao giờ cho phép chúng tôi điều đó. Bóng nàng khuất dười mấy tầng đáy nước. Tôi chỉ biết cúi đầu cầu nguyện thần sông linh thiên cứu vớt linh hồn nàng. Năm ấy, giữa lúc trời đất thái bình, bỗng nổi lên cơn bão táp, mưa giông suốt mấy ngày trời, nước sông dâng lên cuồn cuộn. Mọi người trong làng đều thầm hiểu là do thần sông nổi giận vì có người tốt bị hàm xong câu chuyện, lòng tôi bỗng thấy nhẹ nhõm lạ thường như vừa trút khỏi nỗi u uất bấy lâu nay. Nghĩ mà thương cho thân phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến chúng tôi, họ có được gì đâu ngoài những định kiến khắt khe và bao nhiêu gánh nặng trên vai. Nếu có một điều ước, tôi ước gì sẽ chẳng còn một người phụ nữ nào trên đời này phải khổ sở vì thói gia trưởng, ích kỷ của đàn ông posted 2017-11-10 075701.
Đã hơn 1 năm trôi qua, kể từ khi chàng Trương lập đàn giải oan,tôi hiện về nói lời tạ từ rồi ra đi mãi cũng đã bình tâm trở lại mà chấp nhận cuộc sống dưới thủy cung với Linh Phi và các nàng tiên trong cung nhiên trong sâu thẳm trái tim tôi vẫn không nguôi nhớ trần thế,nhớ quê hương,nhớ cuộc sống gia đình hp trước kia,đặc biệt là con trai. Những kỉ niệm ấy vẫn luôn hiện về trong tâm trí tôiTôi là Vũ Thị Thiết quê ở Nam Xương,tuy xuất thân trong gia đình nghèo khó nhưng từ nhỏ đã đc cha mẹ dạy bảo đến nơi đến trốn nên hiểu mọi lễ nghĩa,biết cư xử đúng mực. Đến tuổi 18 trong làng đã có vài người đánh tiếng trống hỏi tôi ,nhưng vì cha mẹ của tôi không muốn tôi vất vả nên đã nhận 100 lạng vàng rồi gả tôi cho Trương SInh,con 1 nhà giàu trong làng,thế là tôi đc yên bề gia thất nhưng biết chồng có tính đa nghi,hay ghen tuy là con nhà giàu nhưng đa nghi ít học nên tôi luôn giữ gìn khuôn phép không từng lúc nào để vợ chồng thất hòa. Cuộc đoàn viên chưa đc bao lâu thì đất nước có tôi tuy là con nhà giàu nhưng vì ít học nên phải đi lính loạt và mẹ chồng tôi đều rất buồn,trong buổi tiễn đưa mẹ có dặn dò,tôi cũng nói mong chồng ra trận giữ gìn để trở về đc bình yên chứ không cần quan cao tước nghe vậy xúc động không nói lên lời dứt áo ra khi chồng đi đc mươi ngày thì tôi sinh hạ 1 đứa con trai đặt tên là Đản rồi 1 mình vừa chăm sóc con,1 lòng thủy chung chờ đợi mong chồng sớm về đoàn tụ. Nhưng mẹ chồng tôi vì thương nhớ con trai mà sinh hết sức thuốc thang,lễ bái thần phật rồi khuyên như mong mẹ chóng vì tuổi già bệnh nặng,vận trời khó tránh nên mẹ chồng tôi qua khi mất bà nói"Sau này trời xét lòng lành ban cho phúc đức,giống dòng tươi tốt,con cháu đầy đàn ,xanh kia quyết chẳng phụ con cũng như con đã chẳng phụ mẹ".Tôi hết lòng thương sót, lo ma chay tế lễ như với cha mẹ đẻ của mìnhQua năm sau,giặc tan,chồng tôi trở về bình yên đúng như mong đợi,khi buồn vì mẹ không còn nhưng tôi hy vọng gia đình sẽ hp như bé Đản vì chưa gặp cha bao giờ nên không chịu nhận dù tôi đã hết sức dỗ dành,có lẽ là còn trẻ con nên ương hôm sau,chàng bế con ra thăm mộ mẹ,tôi ở nhà chuẩn bị mâm cơm vừa để cúng tổ tiên tạ ơn vừa để báo cho mẹ biết chàng đã về,cho mẹ yên lòng nơi chín suối cũng là mừng ngày đoàn ngờ ngày vui ngắn chẳng tày gang,buổi trưa 2 cha con trở về,tâm trạng của chàng không vui hiện rõ trên nét đó chàng nặng lời tra hỏi tôi trong thời gian chàng đi xa tại sao làm chuyện xấu xa thất tiết trái đạo lí...tôi không hiểu rõ nguyên nhân vì sao,thấy chàng như vậy chỉ biết đã giải thích cho chàng hiểutôi nói đến thân phận mình là con nhà kẻ khó đc nương tựa nhà giàu trong thời gian chồng đi lính vẫn 1 lòng chung thủy chờ đợi,không hề làm chuyện xấu xa, thất cũng cầu mong van xin chống đừng nghi oan để cứu vãn hp gđ có nguy cơ tan vỡ. Nhưng chàng không tin ,hỏi chuyện kia do ai nói chàng cũng không nói. Làng xóm bênh vực cho tôi cũng chẳng ăn thua gì,chàng vẫn 1 mực mắng mỏ rồi đuổi tuyệt vọng đến cùng cực vì tai họa bất ngờ ập đến nên cố bày tỏ nhưng chàng vẫn lạnh lùng không thay rằng người có tính cách như chàng thật khó giải thích nên tôi tắm gội chay sạch,suy nghĩ trước sau thấy rằng cuộc đời thật không có ý nghĩa,bao nhiêu vất vả với gđ,ngay cả tấm lòng thủy chung một mực chăm lo cho mẹ già, con trẻ nhưng bây giờ cũng bị phủ nhận không thương không thể sống mà mang tiếng xấu xa để người đời khinh rẻ nên chỉ còn 1 cách là lấy cái chết để minh oan .Tôi ra bến Hoàng Giang ngửa mặt lên trời than cầu mong thần linh chứng giám cho tấm lòng thủy chung của mình, xong gieo mình xuống các nàng tiên trong cung nước thấu hiểu nỗi oan của tôi rẽ đường nước cho tôi xuống thủy cung. Một hôm tôi gặp Phan lang,người cùng làng trước đây có ơn với Linh Phi nên khi gặp nạn đã đc LP Lang kể chuyện cho tôi"Chàng Trương sau khi thấy vợ chết tuy giận nhưng vẫn động lòng thương cho tìm vớt thây nàng nhưng không rồi mấy hôm sau mọi người nghe chàng ân hận kể lại rằng một hôm phòng không vắng vẻ chợt đứa con chỉ cái bóng trên tường của chàng nói là cha lúc ấy mới thấu hiểu nỗi oan của vợ,ân hận nhưng đã muộn rồi". Nghe Phang Lang kể tôi cũng thấy xót xa thương chồng con vì không ai chăm kiên nhận tìm hiểu nguyên nhân mà quá đau đớn tuyệt vọng mà dẫn tới cái Lang khuyên tôi nên trở về,ban đầu tôi đã nói không còn mặt mũi nào quay lại nữa nhưng sau đó vì nhớ quê hương,chồng con,lại mong muốn đc giải oan,phục hồi danh dự nên tôi lại nói sẽ quay trở sau Phan Lang trở về dương thế tôi gửi theo chiếc hoa vàng và lời nhắn chàng Trương tôi sẽ có ngày trở về dương ngày hôm sau thấy Trương Sinh lập đàn giải oan 3 ngày 3 đêm ở bến sông Hoàng Giang với tình cảm chân thành hối lỗi và thực sự mong tôi quay vậy Lnh Phi có ý khuyên tôi nên về với chồng con nhưng tôi vì có nghĩa với Linh Phi và lại hp gia đình tan vỡ khó hàn gắn nên không muốn trở về. Đến ngày t3,giữa trốn trần gian mịt mù khói tỏa thì Linh Phi đã cho 50 chiếc kiệu hoa hiện lên giữa dòng sông,tôi ngồi trên 1 chiếc kiệu nói vọng vào bờ lời tạ từ với chồng con rồi từ từ biến của gia đình tôi là câu chuyện buồn dù quá khứ đã lùi xa nhưng có lẽ những người trg cuộc vẫn bị ám ảnh day dứt. Riêng bản thân tôi dù đã sống cuộc sống trần gian, nhớ chồng con vẫn chôn kín ở trong lòng khó có thể diễn tả bởi chính cuộc sống ấy đã đẩy tôi đến cái chết. Hi vọng rằng đừng gđình nào rơi vào bi kịch
hóa thân thành vũ nương kể lại câu chuyện