Dâng cơm cúng Phật tràn đầy tịnh thanh. Nhiều pháp vị, thắm đạo tình. Niên đại xuất gia, thành đạo đức Bổn Sư Thích Ca trong kinh Phật Bản Hạnh Tập 12/12/2014. Huỳnh Việc Trung 24/7/2022. Tấm này theo mình thì hoàn toàn không phải. Theo mình biết thì bên Thái Lan có một [Giá Rẻ Nhất ] Với Gốm sứ Bát Tràng chính hãng. Đảm bảo Ấm Chén sứ cao cấp, Lọ lộc bình sứ đẹp Nhiều Bộ Ấm trà và bộ Bát Đĩa bàn ăn đẹp Tại Bát Tràng. Lọ hoa sứ và tranh Gốm sứ Bát Tràng được bán giá rẻ nhất, Với đồ thờ cúng và gốm sứ phong thủy, Chóe sứ và Bát hương sứ tạo nên thương Cầu Thần Phật độ trì, cho vong hồn siêu thoát. Nam mô A Di Đà Phật! Nam mô A Di Đà Phật! Nam mô A Di Đà Phật! Lễ vật cúng cơm hàng ngày. Gọi là lễ vật cho hợp lễ cúng nhưng thực ra bao gồm những món ăn thường ngày mà người đã khuất thích ăn khi còn sống. Công đức chép kinh. Bởi. (phattuvietnam.net) -. 27 Tháng Chín, 2008. 174. 0. Một ngày kia, trông thấy một con dê lạc đàn đang ăn cỏ và lá cây tại bãi tha ma, Phan Quả cùng bè bạn liền bắt dê đem về nhà. Dọc đường, dê cất tiếng kêu be be, sợ chủ nó nghe được, Quả hoảng quá B. Kìm hãm sự phát triển của nền kinh tế. C. Thúc đẩy chuyển dịch cơ cấu ngành và cơ cấu lãnh thổ. D. Quá trình công nghiệp hóa - hiện đại hóa diễn ra chậm. Lời giải. Chính sách khuyến khích phát triển kinh tế nhiều thành phần: Nhà nước, ngoài Nhà nước (tư nhân, cá Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Cứ đúng mười hai giờ trưa chú Tâm Mãn, trịnh trọng trong chiếc áo năm thân màu lam, mang bình bát đựng cơm cúng Phật đặt lên bàn giữa của Tổ đường và nhắc tôi một câu- Đến giờ cúng ngọ rồi, thưa xong chú mỉm cười nhìn tôi rồi lui xuống nhà dưới để lo buổi ngọ thực cho đại chúng. Tôi cũng mỉm cười hoan hỷ lại với chú và buông bút lông, xếp chồng kinh sách lại chỗ cũ để sửa soạn đi cúng chùa, phận sự của tôi trong buổi trưa là dâng cơm cúng Phật. Chú Tâm Mãn thì lo phụ giúp dưới nhà trù và sau khi dọn trai phạn, chờ cúng Phật xong thì đánh ba tiếng bản hiệu lệnh để báo giờ ngọ nay chú Tâm Mãn mang bình bát lên với một nét mặt trầm tư. Nụ cười mọi hôm không còn nữa. Tôi đỡ lấy bình bát trên tay chú, nói lời cảm ơn, và nhìn chú trở lui xuống nhà dưới. Chúng tôi trang nghiêm và buồn bã hơn, vì một cái tang nhỏ đã xảy ra cho chúng tôi từ ngày hôm đây nửa tháng, một hôm sau khi cúng Phật xong, tôi đi tắt những cây đèn nến trong chùa, Khi đến gần bàn Phật để tắt ngọn bạch lạp cắm trên cặp chân đèn đồng cao, tôi thấy từ trong bình bát nhảy ra một chú thằn lằn, miệng tha mấy hạt cơm. Đôi mắt sáng như hai chấm thủy tinh, nhìn tôi như hoảng sợ. Tôi không xua đuổi, nhưng chú thằn lằn cũng chạy mất về phía sau tượng là chỉ một lần thôi, nhưng đến hôm sau, khi tắt đèn, tôi cũng lại thấy chú thằn lằn từ trong bình bát phóc ra, Cũng hai con mắt sáng hai châm thủy tinh nhìn tôi kinh hoàng, cũng cái miệng nhỏ tha theo vài hạt cơm trắng hôm sau nữa, tôi để ý rình. Mang theo bình bát đặt lên bàn Phật, tôi chưa mở nắp vội. Tôi thắp nến, thắp hương, kính cẩn lạy Phật như thường lệ, thỉnh ba tiếng chuông rồi mới mở nắp bình bát. Chưa thấy tăm dạng chú đâu cả. Tôi nhẹ nhàng khai chuông mõ, và xướng bài cúng hương, rồi tụng chú Đại bi, nhưng kia, lấp ló phía sau đỉnh trầm, xuất hiện hai chấm sáng như thủy tinh. Tôi bình tĩnh tụng tiếp chú Đại bi và làm như không hay biết gì cà. Chú thằn lằn tiến tới, tiến tới dần. Chiếc đầu nhỏ bé đã ngóc lên miệng bình bát. Phút chốc, chú đã nhảy vào nằm gọn trong bình ấy tôi đọc bài Cúng dường không được nhất tâm chút nào. Nghĩ đến cơm dâng cúng Phật đang bị một con thằn lằn vọc phá, tôi tưởng như mình đã mang tội bất kính đối với Tam Bảo. Tôi thấy giận cái chú thằn lằn quái nghịch kia, giận vì nó đã làm cho tôi rối loạn vì một việc không đâu. Miệng đọc bài Cúng dường mà tâm cứ xao động; có lúc tôi định đứng dậy đuổi quách con thằn lằn kia đi, nhưng hình như có một thế lực nào bắt tôi quỳ tụng cho hết bài Cúng dường và Hồi sau tôi quyết không mở nắp bình bát nữa. Sau khi thắp đèn, đốt hương, tôi quỳ xuống, khai chuông mõ và cúng dường như thường lệ. Vẫn đôi chấm thủy tinh xuất hiện sau đỉnh trầm, vẫn chú thằn lằn của mọi hôm bò dần đến bình bát, nhưng đôi mắt kia đã trông thấy chiếc bình bát đậy nắp, ngơ ngác nhìn ngược xuôi. Cuối cùng chú thằn lằn trở về lối cũ phía sau đỉnh sát na thứ nhất, tôi thấy sung sướng vì đã trả được cái thù hôm qua, nhưng qua sát na thứ hai, tâm hồn tôi bỗng nhiên xao xuyến bâng khuâng, hối hận. Có một cái gì hình như sự tàn nhẫn, nhỏ nhen, thấp kém, đang làm cho lòng tôi vẩn đục. Tôi khổ tâm quá. Tôi không dám nhìn đức Phật khi tôi mang bình bát đi hôm ấy, tôi cáo mệt, không xuống thọ trai. Độ một giờ trưa, chú Tâm Mãn lên thăm- Chú mệt nhiều không? Em nấu cháo cho chú xơi kéo chú Tâm Mãn ngồi xuống bên đôn và nhìn chú, tôi hỏi- Này tôi đố chú nhé hôm nào mình cũng dâng cơm cúng Phật, thế Phật có thọ hưởng không?- Đã gọi là “hưởng” thì không phải “ăn”.- À thì ra thế, nhưng này chú Mãn ạ ...- Chú nói gì cứ nói, em xin Tôi tưởng Phật không “ăn” mà cũng không “hưởng”.- Thì em cũng nghĩ như chú đấy. Bởi vì có một hôm đem bình bát để xới cơm cúng Phật, em sực nghĩ rằng chúng ta cúng Phật chẳng phải là cúng cơm cho Phật mà cúng tấm lòng thành của chúng ta cho Phật mà nắm chặt tay chú Mãn- Phải, chú nói đúng lắm. Mỗi ngày đều tưởng nhớ Phật, xem như đức Phật còn tại thế nên chúng ta mới cúng dường. Sự cúng dường cốt ở trong tâm mà thôi, vì trong kinh có dạy “cúng Phật thì công đức vô lượng”.- Thôi để bây giờ em đố lại chú nhé tại sao trong kinh lại có câu “cúng dường chúng sinh tức là cúng dường chư Phật”? Nhưng thôi em đùa đấy, chỉ là một câu kinh em không hiểu đem ra hỏi chú đấy chứ không dám đố chú lặng yên, không dám trả lời. Câu hỏi của người em đồng sư làm cho tôi choáng váng. Vấn đề giản dị như thế mà tôi đã không giải quyết được một cách dễ dàng. Bản nguyện của Đức Phật là cứu khổ ban vui cho mọi loài chúng sinh. Làm cho chúng sinh bớt đau khổ tức là làm vui lòng chư Phật. Tại sao tôi lại đậy nắp bình bát không cho con thằn lằn lấy bớt vài hạt cơm để nuôi thân?- Kìa, sao chú không trả lời em? Chú Tâm Mãn nhắc. Tôi cười- Nghĩa là cứ mở nắp cho thằn lằn tự do vào chứ bộ tịch ngơ ngác không hiểu ất giáp gì của chú Mãn, tôi bật cười và kể lại cả câu chuyện cho chú nghe. Tôi cũng không quên cám ơn chú đã nhắc cho tôi một lối giải quyết hợp lý. Nét mặt chú tươi lên; chú nói- Nếu thế tại sao mỗi khi cúng Phật, ta không đem theo ít hạt cơm để dưới chân bình bát? Chú thằn lằn của sư huynh sẽ bằng lòng với những hạt cơm đó mà không quấy phá đến cơm cúng Phật là thần diệu. Chúng tôi thích ý nắm tay nhau, nhưng không dám cười vang, sợ gây nên tiếng ồn trong các phương trượng mà đại chúng đang nghỉ qua, sau giờ ngọ, tôi nắm tay chú Mãn, báo tin cho chú biết con thằn lằn của chúng tôi đã Tôi đang đốt trầm thì nghe một tiếng “chạch” trên nền đá. Đến nơi đã thấy nó chết rồi chú Nhưng chắc đâu đó là con thằn lằn của chúng ta độ nọ?- Sao lại không chắc hả chú? Cho đến hôm qua, nghĩa là đã mươi hôm nay, hôm nào nó cũng tha cơm cả. Thế mà hôm nay, mấy hạt cơm tôi đặt dưới chân bình bát vẫn còn nguyên vẹn ...Chú tâm Mãn an ủi tôi- Thôi chú ạ, em chắc rằng một khi con thằn lằn đã biết ăn cơm, nó sẽ không ăn kiến ăn mối. Nó đã không gây tội ác, nó được ăn cơm Phật thì chắc nó cũng được vãng sinh ... Chúng ta cầu nguyện cho nghĩ đến một kiếp sống chúng sinh. Một chút sống nhỏ bé và bèo bọt nổi lên trên biển hiện tượng, rồi chìm lặng trong quên lãng nghìn trí chìm đắm trong những suy tưởng siêu hình, tôi chậm rãi đáp lời chú Tâm Mãn- Phải, chúng ta nên cầu nguyện cho nó ...Thích Nhất Hạnh Trích TÌNH NGƯỜITÌNH NGƯỜI Truyện của tác giả khi còn là chú điệu Lá Bối xuất bản XƯỚNG Tang Chủ tựu vì … Lễ tam bái … Bình thân giai quỳ. TÁN Tây Phương Tịnh Độ bạch Liên khai, Linh giả tùng tư quy khứ lai. Nhất niệm hoa khai thân kiến Phật, vĩnh vô bát nạn cập vô xâm. XƯỚNG I. HƯƠNG HUÊ THỈNH * Nam mô nhứt tâm phụng thỉnh … - Tiền tràng phan hậu bảo cái, Quan Âm Như Lai tiếp dẫn Tây Phương nguyện. Đại Hùng, Đại Lực, Đại Thế Chí Bồ Tát giáng hạ chứng minh. Tiếp triệu phục vì Vong … Nhứt vị Thần Chánh Hồn. - Duy Nguyện Trăm năm ân ái nay ly biệt, hôm sớm vào ra bặt bóng hồng. Âm dương chia cách đành đôi ngã, nặng nợ tào khang một tấm lòng. - Tang Chủ kiền thành, tửu châm sơ tuần … Lễ nhị bái … Bình thân giai quỳ. II. HƯƠNG HUÊ THỈNH * Nam mô nhứt tâm phụng thỉnh … - Bi nguyện sở tùng cứu thân khổ, phân thân biến độ thật nan lường. Địa Ngục vị không bất thành Phật, ngã kim khể thủ đại thệ vương. Tiếp triệu phục vì Vong … Nhứt vị Thần Chánh Hồn. - Duy Nguyện Sang cho mấy cũng rời thể xác, quý cho bao cũng biến mất ngày mai. Sướng cho bao cũng lao khổ đêm ngày, vui cho lắm cũng dường như sương tuyết. - Tang Chủ kiền thành, tửu châm nhị tuần … “Xuân nữ”. Lễ nhị bái … Bình thân giai quỳ. - Than ôi! Chiều xuống trên hoa thôn, người đi tê tái hồn. Bóng Trăng soi lờ lạt, tiếng dế khóc hoàng hôn. - Hỡi ơi! Vinh hoa như tuyết giá, công danh giống hệt giấc mơ xa. Sanh bằng tỉnh ngộ nương về Đạo, Tu đắc Niết Bàn ấy thật là. Tiếp triệu phục vì Vong … Nhứt vị Thần Chánh Hồn. - Tang Chủ kiền thành, tửu châm tam tuần … “Lớp nam”. Lễ nhị bái … Bình thân giai quỳ. - Ô hô! Ơn xưa nhớ mãi, Tang mới đau hoài, than vì thể xác phôi pha, ngại thấy Kim Quan tàn tạ. Xuôi tay từ giả, thiêm thiếp ra đi. Tiếp triệu Hương Linh quay về bờ Giác. * Tang Chủ tâm thành tấn phạn. Nẳng mồ tát phạ đác tha nga đa, phạ lồ chỉ đế. Án tam bạt ra, tam bạt ra hồng. 3 lần. Nẳng mồ tô rô bà da, đác tha nga đa da, đát điệt tha. Án tô rô, tô rô, bác ra tô rô, bác ra tô rô, ta bà ha. 3 lần. Án nga nga nẳng tam bà, phạ phiệt nhựt ra hồng. 3 lần. - Bát vàng cơm Hương Tích, Bình ngọc nước Triều Châu. Đầy vơi mùi Thiền vị, Con Cháu nguyện cúi đầu. - Trăm hạnh Hiếu là gốc, muôn đức Hiếu là nguồn. Hay Thích tử Hiền tôn, Thần hay Người đồng trọng “Lớp trở” tâm thành, lễ vật, đủ đầy. Mong rằng, hồn Mẹ, về đây thọ dùng. Cơm canh lễ vật muôn trùng, chứng cho Con Cháu dâng cơm cúng dường. - Tang Chủ kiền thành, trà châm chung tuần. Lễ nhị … bái. - Tam tuần viên mãn, sở dĩ Kim Ngân phần hóa. * TỤNG CHÚ VÃNG SANH - Nẳng mồ a di đá bà dạ, đá tha già đá dạ, đá địa dạ tha, a di lị đô bà tỳ, a di lỵ đá tất đam bà tỳ, a di lỵ đá tỳ ca lan đế, a di lỵ đá tỳ ca lan đá, già di nhị già già na, chỉ đá ca lệ ta bà ha. - Lễ tất thành tứ … bái. Chúng ta ai cũng chỉ có một cuộc đời, và mỗi việc mình làm đều như xây một viên gạch cho ngôi nhà chính mình sẽ ở. Do vậy, đạo Phật luôn nhắc nhở con người hãy cố sống thật tỉnh thức và hướng thiện trong từng giây từng phút, bởi giúp khi giúp người cũng chính là đang tự giúp mình. >>Những câu chuyện thời Đức Phật nên đọc Ngày xưa, ngoài thành Xá Vệ, có một nữ Phật tử thuần thành, nhưng cô ta lại có một người chồng không tin vào đạo đức, nhân quả, tội phúc. Một hôm, đức Thế Tôn trì bát đến nhà cô khất thực, chồng cô vắng nhà, cô mang đồ ăn ra cúng dường đức Thế Tôn, rồi đảnh lễ dưới chân Ngài, Đức Phật chú nguyện cho cô “Gieo một gặt mười, gieo mười gặt trăm, gieo trăm gặt ngàn. Nhờ công đức bố thí bát cơm này, thí chủ sẽ được vô lượng phước báu!”. Chúng ta ai cũng chỉ có một cuộc đời, và mỗi việc mình làm đều như xây một viên gạch cho ngôi nhà chính mình sẽ ở. Do vậy, đạo Phật luôn nhắc nhở con người hãy cố sống thật tỉnh thức và hướng thiện trong từng giây từng phút, bởi giúp khi giúp người cũng chính là đang tự giúp mình. Trong lúc Thế Tôn đang chú nguyện, thì người chồng từ thành Vương Xá trở về. Nghe Đức Phật nói như vậy, anh ta chẳng hiểu nghĩa lý gì cả, sấn tới trước Đức Phật – Này Sa-môn Cù Đàm, ông làm nên cái gì mà được nhiều đồ ăn như vậy? Sa môn nói láo! Sa môn nói không thật! Sa môn hãy đi khỏi chỗ này đi! Dù anh ta nói lỗ mãng, nhưng đức Thế Tôn vẫn mỉm cười. Ngài ôn tồn bảo – Này anh, anh từ đâu mà đi về đây? – Từ trong thành về! – Anh đi ngang qua khu rừng, có thấy cây Ni – câu – loại không? – Thấy! – Anh thấy nó cao bao nhiêu? – Cả hàng mấy chục thước. – Mỗi năm nó được bao nhiêu trái? – Ồ không kể hết, chỉ có đem thúng mà lường thôi! – Này anh, đầu tiên chỉ có một hạt bé tí mà sinh ra cây Ni – câu – loại cao hàng mấy chục thước, cành lá sum suê chiếm một khoảng rừng rộng lớn, mỗi năm nó cho ta hàng trăm ngàn quả. Này anh, loài vô tri còn như vậy, huống là thí chủ hoan hỷ cúng dường cho Như Lai một bữa ăn, phước đức ấy không thể đo lường được! Nghe đức Thế Tôn thuyết giảng, anh chàng hồ đồ trong tâm bừng tỉnh, rất lấy làm ăn năn về hành động thô lỗ của mình, liền đến quỳ dưới chân Thế Tôn cầu xin sám hối – Kính bạch Thế Tôn! Kính mong Thế Tôn từ bi tha lỗi cho con, từ đây con xin quy y Phật, Pháp và Tăng, mong Thế Tôn nhận con làm đệ tử! – Lành thay cư sĩ! Người thợ xây nhà Một bác thợ xây lành nghề đã lớn tuổi, nói cho ông chủ biết bác sẽ xin nghỉ hưu để vui hưởng tuổi già với con cháu. Cho dù cả đời có tận tuỵ xây nhiều ngôi nhà cho tử tế, chỉ cần một chút buông lơi để làm không tốt, hậu quả xấu có thể ngay lập tức lại vận vào chính mình. Ngôi nhà là phần thưởng cho nghiệp thiện bác thợ xây đã tạo dựng cả đời, nhưng chính ngôi nhà “xập xệ” cũng là quả báo cho thái độ xấu của bác khi xây nó. Ông chủ tỏ ra tiếc khi thấy người thợ lành nghề xin thôi việc. Ông đề nghị bác cố xây giúp ông thêm một ngôi nhà nữa rồi nghỉ, coi như là vì ông. Bác thợ đồng ý làm nhưng trong lòng miễn cưỡng. Bác ta gọi một nhóm thợ đến xây dựng căn nhà ấy và không trông nom gì cả, kết quả là ngôi nhà được xây với chất lượng rất kém. Khi ngôi nhà hoàn thành, ông chủ đến tiếp nhận công trình và trao vào tay bác chiếc chìa khóa nhà. Ông nói “Đây là ngôi nhà của bác, tặng bác vì sự tận tâm bấy lâu nay!” Bác thợ lúc ấy sững lặng… Lời bàn Cho dù cả đời có tận tuỵ xây nhiều ngôi nhà cho tử tế, chỉ cần một chút buông lơi để làm không tốt, hậu quả xấu có thể ngay lập tức lại vận vào chính mình. Ngôi nhà là phần thưởng cho nghiệp thiện bác thợ xây đã tạo dựng cả đời, nhưng chính ngôi nhà “xập xệ” cũng là quả báo cho thái độ xấu của bác khi xây nó. Câu chuyện còn là lời nhắc nhở rằng, chúng ta ai cũng chỉ có một cuộc đời, và mỗi việc mình làm đều như xây một viên gạch cho ngôi nhà chính mình sẽ ở. Do vậy, đạo Phật luôn nhắc nhở con người hãy cố sống thật tỉnh thức và hướng thiện trong từng giây từng phút, bởi giúp khi giúp người cũng chính là đang tự giúp mình. Minh Tâm Bạn không thể xem trang này bởi vì Một mục Đánh dấu/Ưa thích hết hạng Chương trình tìm kiếm được một danh sách quá hạn của trang này Một địa chỉ sai Bạn không có quyền truy cập trang web này Thông tin yêu cầu không được tìm thấy. Đã xảy ra lỗi trong lúc xử lý yêu cầu. Vui lòng thử một trong các trang sau Trang chủ Nếu khó khăn vẫn còn, xin vui lòng liên hệ với Ban quản trị của trang web này và báo cáo các lỗi dưới đây.. Not found Kiến thức Thứ hai, 11/10/2022 0204 Việc bày ra cúng cơm chỉ thêm rườm rà mà không có ý nghĩa. Bởi vì cúng cơm chỉ có loài ngạ quỷ mới hưởng được! Đây là điều đức Phật đã nói, không phải thầy nói. Trong kinh Tăng Chi Bộ[1] có chép “Một hôm, có người Bà la môn đến gặp đức Phật, ông ta bạch rằng mình có những người thân đã chết, nếu ông làm những việc bố thí và tổ chức nghi lễ cúng cho người chết thì người chết có được hưởng lợi ích gì hay không? Đức Phật trả lời Nếu có tương ưng xứ thời có lợi ích, không có lợi ích nếu không có tương ưng xứ”. Nghĩa là nếu người chết đọa địa ngục, làm súc sinh, hay sinh lên cõi trời, cõi người, việc cúng lễ không có lợi ích, vì những nơi đó không tương ưng xứ. Nếu người chết đọa làm ngạ quỷ mới tương ưng xứ và hưởng được lợi ích từ việc bố thí. Qua đây, chúng ta thấy rất rõ một người sau khi chết nếu tái sinh làm người, sinh lên cõi trời hoặc đọa vào địa ngục, làm súc sinh thì việc cúng cơm sẽ không có tác dụng, ngoại trừ trường hợp những người bị đọa làm ngạ quỷ mới hưởng được. Vì thế, đối với người chết vào những ngày giỗ chúng ta chỉ nên làm lễ Tưởng niệm. Thực tế, chỉ những người xuất gia mới làm lễ Tưởng niệm, còn đối với người tại gia thì phần lớn vào ngày giỗ họ giết con vật này con vật kia để cúng, làm như vậy vô tình tạo thêm ác nghiệp cho mình, người chết lại không được lợi ích. Chỉ có những người bị đọa vào loài ngạ quỷ mới hưởng được lợi ích, thế nhưng không ai mong muốn người thân của mình sau khi chết đọa làm ngạ quỷ. Vì vậy, người Phật tử và cả những vị xuất gia cần phải có chính kiến trong việc này. Ảnh minh hoạ. Phật giáo Nguyên thuỷ có ăn chay không? Ở nhiều ngôi chùa, vị Hòa thượng khai sáng hay trụ trì đời trước dù đã tịch năm năm, mười năm, hai mươi năm… Thế nhưng, đệ tử của các ngài vẫn còn cúng cơm. Thầy không hiểu cúng như vậy để làm gì? Không lẽ mình mong muốn thầy Tổ đọa làm ngạ quỷ hay sao? Việc bày ra cúng cơm chỉ thêm rườm rà mà không có ý nghĩa. Bởi vì cúng cơm chỉ có loài ngạ quỷ mới hưởng được! Đây là điều đức Phật đã nói, không phải thầy nói. Đúng ra, những vị xuất gia phải hiểu rõ vấn đề này. Chùa Hoằng Pháp vào ngày lễ Giỗ Tổ khai sáng, không cúng cơm mà chỉ làm lễ Tưởng niệm. Thầy đi dự lễ Giỗ Tổ ở nhiều chùa thấy bày ra cúng cơm, tụng kinh hết cả buổi. Những nghi thức cúng của các vị ấy rất cầu kỳ và rườm rà. Cho nên, chư Tăng chùa mình phải có chính kiến trong vấn đề này. Sau này, nếu thầy có mất mong huynh đệ không cúng cơm. Thầy nghĩ rằng với sự tu tập của bản thân cũng như những việc thiện mình đã làm, sau khi mất không đến nỗi phải bị đọa làm ngạ quỷ để mong chờ đệ tử cúng cơm cho ăn. Việc cúng cơm chỉ là hình thức để con cháu tưởng nhớ đến ông bà, cha mẹ; đệ tử tưởng niệm thầy Tổ của mình. Thế nhưng, người ngoài đời không hiểu như vậy nên ngày giỗ ông bà, cha mẹ, con cháu kéo về tổ chức giết gà, giết vịt,… cùng nhau ăn uống, lại tạo thêm nghiệp sát sinh. Hôm trước, thầy đã kể cho đại chúng nghe một câu chuyện vui, nhưng có khi đó lại là sự thật có thể đang xảy ra ngay trong hiện tại. Vào ngày giỗ cha, người con mua một con gà về giết để cúng cơm cho cha, không ngờ con gà đó lại chính là cha của mình đi đầu thai. Vào ngày giỗ cha, người con giết cha để cúng cha. Sau khi cúng xong, con cháu quây quần lại ăn thịt cha, ăn thịt ông của mình. Luật nhân quả trả vay tuần hoàn, chúng ta không thể biết được chuyện đời trước đời sau như thế nào, nếu ông bà, cha mẹ của mình không tu rất dễ bị đọa làm súc sinh. Vì vậy, những người xuất gia nên bỏ hình thức cúng cơm cho thầy Tổ. Chúng ta chỉ nên làm lễ Tưởng niệm, việc làm này có ý nghĩa hơn rất nhiều. Nếu chúng ta muốn thể hiện tấm lòng của mình đối với người đi trước và làm tấm gương cho thế hệ sau noi theo thì mình phải sống sao cho xứng đáng, đem lại lợi ích cho Phật pháp, cho chúng sinh, để sau khi chết những đệ tử khi đọc lại tiểu sử một đời của thầy mình sẽ cảm thấy tự hào. Giống như Sư Tổ của chúng ta, dù ngài đã tịch nhưng khi đọc lại tiểu sử của ngài, thầy cảm thấy rất tự hào, từ đó rút ra được rất nhiều bài học cho bản thân. Tại sao ngày lễ Tưởng niệm đức Phật Thích Ca nhập Niết bàn không ai cúng cơm, mà lễ giỗ thầy Tổ lại cúng cơm? Cho nên, dần dần chúng ta phải xóa bỏ những nghi thức cúng bái không có ý nghĩa đó. Chúng ta không nên thấy người đi trước làm sao mình làm theo đúng như vậy mà không có sự suy xét kỹ. Ngày giỗ chúng ta chỉ cần làm lễ Tưởng niệm, tụng kinh và đọc tiểu sử là đủ. Do vậy, không chỉ những người xuất gia mà cả những Phật tử tại gia cũng nên có chính kiến về việc này. Đối với cư sĩ tại gia vào những ngày giỗ ông bà hay cha mẹ, chúng ta cũng chỉ nên làm lễ Tưởng niệm, họp mặt con cháu để nhớ lại công ơn ông bà, cha mẹ. Chúng ta không nên giết hại các con vật để cúng cho ông bà, cha mẹ vì làm như vậy vô tình chúng ta phạm tội sát sinh, không có lợi cho người sống và cả những người đã chết. Nếu có cúng cơm chỉ nên làm cỗ chay là tốt nhất. Trích từ sách Rõ Mặt Đôi Ta – Thích Chân Tính Chú thích [1] ĐTKVN, kinh Tăng Chi Bộ IV, chương X, phẩm Janussoni, phần Janussoni, VNCPHVN ấn hành 2003, trang 595.

kinh phật cúng cơm