Hắn đột nhiên thay đổi đề tài, làm người ta trở tay không kịp. "Ngày mai xin nghỉ đi, anh bổ túc cho em." "Em không cần." Ba chữ, Như Hứa vốn không có cơ hội nói ra, hắn đã lật nàng, nhích người, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái cắm vào.
Anh em không hòa, bạn bè vô ích. Truyện cười Truyện cổ tích Sách ôn thi thpt: Cafe sách Điểm tin sách Câu đố dân gian Góc suy ngẫm Sách hay 360 Tôi yêu em - Trạng quỳnh Câu nói hay về tình yêu Lời hay ý đẹp review phim: Sách khuyên đọc Khác biệt hay là chết Quốc gia khởi nghiệp
Khi nói chuyện cậu hơi nhướng mày, trên khuôn mặt thanh tú sạch sẽ toát lên vẻ đắc ý vui tươi, lại thoáng chút cảm giác được nuông chiều từ bé. Cố Phàm nhìn thẳng vào Tưởng Trầm Tinh, rồi lại dời mắt về phía bồn hoa bên ngoài cửa sổ. Ánh hoàng hôn cuối ngày vẫn rực rỡ, nhưng mắt cậu lại hệt như hai hòn than đen u ám, chẳng ánh lên tia sáng nào.
Cindy Thái Tài gửi hoa, thành kính phân ưu cho nữ người mẫu. (Ảnh: FB Bí Mật Vbiz) Chị gái của Châu Kim Sang cũng chia sẻ, do sức khỏe những giây phút cuối đời của cô đã rất yếu, không thể đi lại, giao tiếp nên không thể để lại lời trang trối: "Từ chiều 1/9 đến
Itsuki đã đáp lời mà không kịp suy nghĩ "Cậu có muốn thử không?", che giấu tình cảm của mình. Không thể chịu đựng được nỗi đau cậu ấy gây ra, cuối cùng Itsuki đã nói với Kouhei "Cậu là tên dở tệ!" Và, sau lần thử đó, quan hệ giữa hai người ngày càng trở
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Giới thiệu truyện Không Kịp Nói Yêu Em Truyện ngôn tình Cung đình Không Kịp Nói Yêu Em là câu chuyện cảm động về mối tình đầy ngang trái giữa Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong. Giữa giang sơn và người đẹp, người anh hùng luôn phải chọn một. Lựa chọn đó sẽ đem lại hạnh phúc hay đau khổ cho Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong? khong-kip-noi-yeu-em Trên chuyến tàu trở về nhà, Doãn Tĩnh Uyển đã gặp gỡ và giúp đỡ Mộ Dung Phong. Phút tạm biệt, anh để lại cho cô chiếc đồng hồ vàng khắc hai chữ “Bái Lâm”, và duyên phận của hai người cũng bắt đầu từ đó. Hứa Kiến Chương – người bạn thanh mai trúc mã và cũng là chồng chưa cưới của Doãn Tĩnh Uyển bị Thừa quân bắt xử, khép vào tội chết do buôn hàng cấm, mà Mộ Dung Phong chính là Cậu Sáu Mộ Dung – đại soái của Thừa quân, Tĩnh Uyển đã một mình vượt đường xa xôi, nắm giữ hy vọng mong manh tìm đến nhờ Mộ Dung Phong giữ lại mạng sống cho Hứa Kiến Chương… Hai người trùng phùng ở đây, rồi lại ly biệt. Hôn lễ của Tĩnh Uyển và Kiến Chương sắp diễn ra, Mộ Dung Phong vượt địch tuyến, bất chấp nguy hiểm để đến gặp Tĩnh Uyển, để nói cho cô biết rằng anh thực sự yêu cô “Anh điên rồi mới thích em đến thế”. Họ gặp gỡ tạm thời, sau đó lại chia xa. Trái tim đã chiến thắng lý trí, trước hôn lễ, Tĩnh Uyển đã trốn nhà ra đi, cùng với chiếc đồng hồ vàng khắc tên Bái Lâm, vượt đường sá xa xôi, bom đạn thời chiến, trèo đèo lội suối, chỉ để được gặp Mộ Dung Phong, chỉ muốn ở bên Mộ Dung Phong. Và họ đã được bên nhau như thế. Nhưng rồi, “quốc gia vạn dặm, quan sơn như tuyết, loạn thế kinh mộng, nửa đời phồn hoa”, giữa giang sơn và người đẹp, người anh hùng luôn phải chọn một. Là Tĩnh Uyển hay là thiên hạ đại cục? Là tình yêu hay là lý tưởng? Lựa chọn đó sẽ đem lại hạnh phúc hay đau khổ cho Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong? Gần tối gió lạnh thổi vào cửa sổ tàu đang mở, chiếc váy dài thêu ren tinh xảo màu đỏ phất phơ như cánh hoa trong gió, mái tóc dài cũng bị thổi rung lên, nhưng lại không nở đóng cửa. Bên ngoài cửa sổ là cảnh hoàng hôn ảm đạm, tất cả đều như cách một lớp kính mở, những đồng bằng, những căn nhà, những dãy núi xa xa lướt nhanh qua trong mơ hồ, tiếng bánh xe xình xịch nhưng vì đã nghe quen ngược lại không hề cảm thấy ồn ào. Tiếng ồn ào nổi lên, Doãn Tĩnh Uyển liền quay đầu lại nhìn vào cửa toa, chú Phúc, người giúp việc đi theo nói “Đại tiểu thư, tôi ra ngoài xem sao”. Chú Phúc làm việc rất thận trọng, lần này đi rất lâu không quay lại, Minh Hương người đi cùng cô sốt ruột, nói “Cái chú Phúc này, làm việc lúc nào cũng lề mề, lâu như vậy mà vẫn chưa về. Đây là ở tàu hỏa, có khi chú ấy đi xem kịch rồi cũng nên?”. Doãn Tĩnh Uyển phì cười, nói “Xem kịch cũng không thể bỏ lại chúng ta được”. Một lúc sau, vẫn không thấy chú Phúc quay lại, lúc đó Doãn Tĩnh Uyển mới hơi lo lắng, đây là lần đầu tiên cô xa nhà, Minh Hương chỉ là một cô bé, mọi việc đều do chú Phúc lo liệu. Lại đợi thêm một lúc nữa vẫn chưa thấy chú Phúc quay lại, trong lòng Doãn Tĩnh Uyển sợ xảy ra chuyện, nói với Minh Hương “Chúng ta đi tìm chú Phúc thôi”. Họ bao hai căn phòng hạng nhất trong toa tàu, trưởng toa đương nhiên là ân cần niềm nở, vừa thấy họ ra ngoài lập tức đi đến từ hàng lang đầu bên kia “Tiểu thư, người của Dĩnh quân đang rà soát tàu, tiểu thư nên quay về phòng thì hơn”. Bạn đang đọc truyện tại Minh Hương bĩu môi nói “Từ lúc tàu ra khỏi thành Ký Nguyên, họ soát đi soát lại giống như cái lược chải bảy, tám lần, cho dù là con rận cũng bị họ nhặt ra từ lâu rồi, còn soát cái gì mà soát hả?”. Doãn Tĩnh Uyển sợ xảy ra sự cố, nói “Minh Hương, nói ít thôi”. Trưởng toa đó cười nói “Chắc chỉ là soát tội phạm nào đó, nghe nói trong toa hạng ba đã bị soát hơn chục lần rồi, kéo từng người ra một, cũng không tìm được người”. Minh Hương “ôi chao” một tiếng, nói “Hóa ra là tìm người à, mình còn tưởng tìm vàng bạc châu báu chứ”. Trưởng toa đó lỡ miệng, cũng liền cười xòa nói tiếp “Cũng chỉ đoán họ đang tìm người mà thôi – việc như vậy ai biết chứ”. Doãn Tĩnh Uyển nói với Minh Hương “Vậy chúng ta quay lại thôi”. Cô lại nói với trưởng toa “Nếu thấy chú Phúc, người làm của chúng tôi, thì báo ông ấy mau quay lại”, vừa nói, vừa đưa mắt ra hiệu, Minh Hương liền lấy ra một đồng đưa cho trưởng toa, trưởng toa nhận lấy, đương nhiên vui không kể xiết, luôn miệng nói “Tiểu thư yên tâm”. Họ quay về phòng, một lúc sau, chú Phúc mới quay lại, đóng cửa phòng lại, bấy giờ mới hơi tỏ ra lo lắng, nói thật nhỏ với Doãn Tĩnh Uyển “Đại tiểu thư, xem ra tình hình này không ổn”. Doãn Tĩnh Uyển đưa mắt ra hiệu cho Minh Hương, Minh Hương liền canh ở cửa phòng, chú Phúc nói “Không biết người của Dĩnh quân đang tìm nhân vật quan trọng nào, soát từng toa tàu nhiều lần như vậy, bây giờ chỉ còn toa tàu hạng nhất này chưa tìm thôi. Tôi thấy dáng vẻ của họ, có vẻ không soát đến cùng không chịu thôi, chỉ sợ chúng ta sớm muộn gì cũng không trốn được nữa”. Doãn Tĩnh Uyển nói “Bây giờ vẫn chưa ra khỏi ranh giới Dĩnh quân, chúng ta có giấy thông hành đặc biệt, chắc sẽ không cái sai sót đâu, mong đừng thêm phiền phức gì nữa”. Tuổi cô tuy không lớn, chú Phúc thấy cô bình tĩnh kiềm chế, không khỏi thầm thán phục, nghe thấy trưởng toa rung chuông ở hàng lang, là tín hiệu dùng bữa, liền hỏi “Đại tiểu thư đến toa ăn, hay là gọi người đưa cơm vào trong?”. Doãn Tĩnh Uyển nói “Đến toa ăn, cứ chết dí ở trong phòng sẽ sinh bệnh mất”. Nói cho cùng trẻ tuổi vẫn có chút tính khí trẻ con, chỉ ngồi một ngày tàu hỏa đã cảm thấy ngột ngạt, do đó chú Phúc ở lại trông hàng lý, cô và Minh Hương đến toa ăn trước. Trong toa ăn thật ra cũng ngột ngạt như thế, tất cả các cửa sổ chỉ kéo hở một khe, vì tàu hỏa đang đi, sức gió rất mạnh, khiến khăn trải bàn trên bàn ăn hơi lật lên, giống như có một bàn tay vô hình nâng lên rồi lại hạ xuống. Thức ăn trên tàu đương nhiên chẳng ra gì, cô đi du học từ nước ngoài về đã ăn ngán đồ Tây, chỉ nhằm vào bát canh củ cải ngọt đó, ăn hai cái bánh quy, đợi Minh Hương ăn xong, gọi thêm một phần cho chú Phúc. Tính cách Minh Hương hoạt bát, đi trước dăm bước, cô vừa ra khỏi toa ăn, bỗng nhiên thấy mấy người xông vào từ đầu toa bên kia, hai người trước chặn ở cửa toa, một người khác gọi trưởng toa sang một bên nói chuyện, những người còn lại ánh mắt như mũi tên, dò xét tứ phía trong toa tàu. Trong toa tàu hạng nhất đương nhiên đều là người có tiền có quyền, mấy người đó còn đang đàm phán với trưởng toa, Doãn Tĩnh Uyển coi như không liên quan đến mình, nhìn một cái rồi đi về phòng. Minh Hương mang cơm về phòng cho chú Phúc, cô ngồi xuống rót cho mình một cốc trà, đang cầm sách lên, bỗng nghe thấy cửa phòng bị đẩy ra, ngẩng đâu lên nhìn, là một thanh niên tuấn tú rắn rỏi, chỉ hơn hai mươi tuổi, thấy cô cười áy náy nói “Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng”. Cô thấy anh mặt mày xán lạn, rõ ràng là một công tử nhanh nhẹn, trong tích tắc, người đó bỗng nhiên quay đầu lại hỏi cô “Cô mời từ Nga về?”. Cô kinh ngạc sợ hãi, ánh mắt nhìn xuống, nhìn thấy bìa cuốn sách của mình viết một hàng chữ tiếng Nga mới hơi thở phào nhẹ nhõm, nói “Tiên sinh, cách bắt chuyện của anh không hay chút nào”. Anh không hề lúng túng, ngược lại cười rất ung dung nói “Tiểu thư, tôi cũng mới từ Nga về cho nên mới muốn bắt chuyện với cô”.… ĐỌC TRUYỆN TẠI ĐÂY
KHÔNG KỊP NÓI YÊU EM Tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn Thể loại Bối cảnh thời dân quốc, ngược tâm, nam chính thâm tình, SE Độ dài 33 chương Tình trạng Hoàn – đã xuất bản và đuợc chuyển thể thành phim cùng tên. Link ***** Trong “Bảy ngày ân ái”, Ân Tầm đã viết rằng “Sở dĩ yêu một người là hạnh phúc bởi vì hai người họ yêu nhau. Yêu một người là đau khổ bởi vì trong hai người họ có một người không yêu nữa, thậm chí là chưa từng yêu.” Thế nhưng, Doãn Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong luôn yêu nhau nhiều như thế, mà tại sao cả anh và cô vẫn bị dày vò bởi nỗi đau ăn sâu vào cốt tuỷ? Doãn Tĩnh Uyển và Hứa Kiến Chương đã từng có một đoạn tình duyên rất đẹp. Hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên rồi dần dần nảy sinh tình cảm. Doãn Tĩnh Uyển giống như một đoá sen trắng thanh thuần, tinh tế và giản đơn nhưng rất đỗi kiên cường, vô cùng xứng đôi với vị hôn phu trầm tĩnh, điềm đạm của cô. Tiếc rằng, mối nhân duyên ấy không có được một cái kết viên mãn. Mà người có lỗi là Doãn Tĩnh Uyển, cô đã không kiểm soát nổi trái tim mình, để rồi phụ bạc Hứa Kiến Chương mà ngã vào vòng tay của Mộ Dung Phong – người đàn ông ngạo nghễ và uy nghiêm nắm trong tay lục tỉnh Giang Bắc. Doãn Tĩnh Uyển tình cờ cứu sống Mộ Dung Phong trên một chuyến tàu. Ít lâu sau, cô tìm đến anh, xin tha mạng cho vị hôn phu của mình. Một câu chuyện tình yêu trái ngang và đầy đau đớn đã bắt đầu từ khi ấy. Chẳng biết từ bao giờ, Mộ Dung Phong đã trót đem lòng yêu Doãn Tĩnh Uyển. Đó là lần đầu tiên anh trao trọn vẹn trái tim mình cho một người con gái. Có lẽ vì thế nên anh đã dành cho cô một tình yêu nồng nhiệt đến kì lạ, để rồi đau đớn đến tột cùng. Dù đã yêu Tĩnh Uyển như thế nhưng Mộ Dung Phong cũng biết rằng Doãn Tĩnh Uyển khi ấy đã thuộc về một người đàn ông khác. Vậy nên, anh đành nén chặt lòng mình, buông tay để cô rời xa anh, thầm cầu mong cô sẽ bình yên, hạnh phúc. Hai chữ “buông tay” nghe thì đơn giản, nhưng lại khó khăn vô cùng. Để Tĩnh Uyển trở thành cô dâu của một người đàn ông khác sao, thực lòng anh không nỡ. Thế nên, anh bất chấp tình hình chiến tuyến hiểm nguy, bất chấp đạn bom khốc liệt, chẳng màng đến một nửa giang sơn, chạy đến bên Doãn Tĩnh Uyển bày tỏ trái tim mình, mong rằng cô sẽ đi theo anh. Thế nhưng, cô lại nhẫn tâm từ chối. “Em không yêu anh? Em vẫn chỉ nói với anh một câu vậy sao? Anh nghe tin em kết hôn, anh như phát điên đến đây tìm em. Anh đánh cược mạng sống của mình không màng, anh đánh cược nơi tiền tuyến chiến sự nước sôi lửa bỏng cũng không màng, đánh cược một nửa giang sơn cũng không màng. Em chỉ nói với anh một câu như vậy…” * Vậy mà đến cuối cùng, lí trí vẫn chẳng thắng nổi trái tim. Doãn Tĩnh Uyển chấp nhận mang danh bất hiếu, bất nghĩa, bỏ lại cả gia đình và Hứa Kiến Chương dịu dàng như nước, vượt đường xá nguy hiểm xa xôi để chạy đến bên Mộ Dung Phong. Quãng thời gian họ được ở bên nhau thực sự quá đẹp đẽ và ngọt ngào. – “Ai sợ anh chết, cho dù anh chết vạn lần cũng không liên quan đến em”. Anh cười nói – “Anh không nỡ chết ấy, anh chết rồi em phải làm sao?”. Tĩnh Uyển hứ một tiếng nói – “Mặt dày, vô liêm sỉ”. Anh vẫn cười – “Đối với em anh thà vô liêm sỉ một chút”. * Khi bên nhau hạnh phúc bao nhiêu thì lúc chia ly sẽ càng đau đớn bấy nhiêu. Giữa giang sơn và mỹ nhân, anh hùng chỉ được chọn một. Và dù cho Mộ Dung Phong đã trao trọn trái tim cho Tĩnh Uyển, chiều chuộng cô hết mực, nhưng con người anh lại lí trí đến tàn nhẫn. Vẫn biết rằng nếu rời xa cô, sẽ có biết bao nhiêu nỗi nhớ thương da diết, sẽ có biết bao nhiêu đau đớn xót xa giày vò anh từng giây từng phút, nhưng anh chẳng cách nào đành lòng buông bỏ giang sơn. Mộ Dung Phong bị đặt vào tình thế không thể chọn lựa. Bởi anh không chỉ sống cho bản thân mình, đôi vai của anh bị đè nặng bởi quá nhiều sứ mệnh và trọng trách. Nếu chọn tình yêu, anh sẽ mất đi giang sơn mà cha anh đã dùng cả đời để giành lấy, anh sẽ chẳng thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp, chẳng thể thực hiện lời hứa đem cả thiên hạ đặt trước mặt người con gái anh yêu. “Tĩnh Uyển, anh muốn cho em hạnh phúc mà phụ nữ trên thế gian này đều phải ngưỡng mộ. Anh muốn tặng cả thiên hạ cho em.” * Thế nên, anh đặt giang sơn lên đầu, anh nghĩ rằng mình có thể sắp xếp ổn thoả mọi thứ nhưng anh không ngờ Tĩnh Uyển lại nhẫn tâm đến thế. Mộ Dung Phong tưởng như được ông trời ưu ái, anh có dung mạo, có địa vị, có tiền tài, nhưng có lẽ tất cả những điều đó chỉ là cách ông trời bù đắp cho anh, vì anh sẽ không thể có được Doãn Tĩnh Uyển, người con gái anh yêu, yêu một cách cố chấp, yêu một cách điên cuồng và tàn nhẫn. Tĩnh Uyển là cô gái có vẻ ngoài yếu đuối nhưng thật ra bên trong lại rất kiên cường. Cô dám yêu dám hận, dám nắm bắt, dám buông bỏ. Cô cố chấp với bốn chữ “một lòng một dạ”, thà chịu đau đớn đến tột cùng mà rời xa Mộ Dung Phong chứ không chấp nhận trở thành vợ lẽ. Vậy nên Tĩnh Uyển chọn rời đi, để lại trong tim Mộ Dung Phong một khoảng không mênh mang và trống rỗng. Nếu như cô có thể nhu nhược hơn một chút, mềm mỏng hơn một chút, thì liệu có thể nào đoạn tình duyên của hai người họ sẽ bớt đi phần nào bi thương và đau đớn. Tám năm trôi đi, tưởng như đã qua một kiếp người. Trùng phùng sau tám năm xa cách, tình yêu Mộ Dung Phong dành cho Doãn Tĩnh Uyển vẫn vẹn nguyên như ngày nào, nhưng Tĩnh Uyển đã không còn là của anh nữa. Một Mộ Dung Phong luôn lãnh đạm và bình thản, lại như điên cuồng, như mất đi lí trí mà hại chết chồng con cô. Tĩnh Uyển nghe tin, đau đớn chạy đến trước mặt anh, dùng chính khẩu súng anh tặng cho cô ghim một viên đạn vào lồng ngực mình. Trước lúc trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của người đàn ông cô từng yêu tha thiết, cô tiết lộ với anh một sự thật rằng đứa trẻ anh vừa hại chết chính là con gái anh. Đến lúc đó, Mộ Dung Phong mới nhận ra chính anh vừa hại chết kết tinh tình yêu của anh và người anh yêu nhất. Tĩnh Uyển đã đi rồi, vậy anh còn cần giang sơn này làm gì nữa? Cuộc sống của anh còn ý nghĩa gì nữa? Cô đi rồi, đi thật rồi, vĩnh viễn không quay về bên anh nữa. Âm dương cách biệt, ra đi là kết thúc, người ở lại gánh chịu tất cả thương đau. Cứ ngỡ chỉ lướt qua nhau, ai ngờ cả đời thương nhớ. Cứ ngỡ tình sẽ phai nhoà, ai ngờ trọn kiếp không quên. Mình chợt nhớ đến Tôn Gia Ngộ, nhớ đến những đến những lời nhắn cuối cùng của anh với Triệu Mai “Em hãy quên hết tất cả, tiếp tục theo đuổi ước mơ của em. Hãy tiến về phía trước, rồi sẽ có người yêu em hơn anh.” Có một người đàn ông, đã yêu một cô gái theo một cách cao thượng như thế. Lại có một người đàn ông khác, chỉ muốn ích kỉ mà chiếm giữ một cô gái cho riêng mình. Mình đã tự hỏi rằng Mộ Dung Phong và Tôn Gia Ngộ, ai là người yêu cô gái của mình nhiều hơn, nhưng tình yêu thì làm sao có thể đem ra mà so sánh, mà đong đếm thiệt hơn cơ chứ. Và dù là yêu theo cách nào đi chăng nữa, thì tình yêu của hai người đàn ông ấy chắc chắn sẽ ám ảnh người đọc, khiến chúng ta sẽ mãi luôn nhớ rằng, đã từng có một Tôn Gia Ngộ yêu Triệu Mai đến vậy, đã từng có một Mộ Dung Phong yêu Doãn Tĩnh Uyển như thế.
Được xem là một trong những tác phẩm xuất sắc của Phỉ Ngã Tư Tồn, Không kịp nói yêu em đã vẽ nên bức tranh ngọt ngào nhưng cũng không kém phần bi thương về câu chuyện tình giữa thời dân quốc. Mối lương duyên giữa Bái Lâm và Tĩnh Uyển tuy không trọn vẹn nhưng cũng đã để lại trong lòng người đọc nhiều dư vị vấn vương, bồi hồi khi họ đã dám vượt qua mọi rào cản của định kiến để đến bên nhau. Đôi nét về nhà văn Phỉ Ngã Tư Tồn và tác phẩm Không kịp nói yêu em Phỉ Ngã Tư Tồn là một nhà văn nữ thuộc dòng văn học hiện đại Trung Quốc, cô tên thật là Ngải Tinh Tinh, sinh năm 1978 tại tỉnh Hồ Bắc. Cô đã chứng minh được tài hoa của mình khi cho ra đời nhiều tiểu thuyết nổi tiếng và ăn khách, đồng thời nữ nhà văn còn được đánh giá là bảo chứng ngôn tình xứ Trung bên cạnh những cái tên như Tân Di Ổ, Cố Mạn hay Diệp Lạc Vô Tâm. Chân dung tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn Các tác phẩm của cô hầu hết đều ngược tâm và có cái kết bi thảm khiến độc giả không khỏi day dứt khôn nguôi. Tính đến thời điểm hiện tại, Phỉ Ngã Tư Tồn đã cho ra đời hơn hai mươi tác phẩm và hầu hết đều đã được chuyển thể thành phim truyền hình vô cùng ăn khách. Một số tiểu thuyết đã làm nên tên tuổi của nữ nhà văn có thể kể đến như Đông Cung, Gấm rách, Thiên sơn mộ tuyết, Sương mù vây thành hay Không kịp nói yêu em. Trong đó tác phẩm Không kịp nói yêu em đã được chuyển thể thành phim truyền hình năm 2010 với sự góp mặt của Chung Hán Lương và Lý Tiểu Nhiễm, đồng thời gây được tiếng vang lớn trong và ngoài nước. Cuốn sách là một trong những tác phẩm tiêu biểu của nhà văn Phỉ Ngã Tư Tồn, được sáng tác năm 2008 với cốt truyện lấy cảm hứng từ cuộc chiến tranh thời dân quốc. Câu chuyện xoay quanh mối tình đầy trắc trở giữa Bái Lâm và Doãn Tĩnh Uyển, cả hai đã vô tình chạm mặt nhau trên chuyến tàu từ Nga về Trung Quốc, cũng từ đó mối lương duyên của họ dần chớm nở. Bằng sự xuất sắc trong ngòi bút, Phỉ Ngã Tư Tồn đã một lần nữa khiến độc giả khóc nghẹn trước số phận đầy nghiệt ngã của các nhân vật trong tác phẩm. Cuộc gặp gỡ định mệnh và mối tình ngang trái vừa chớm nở Không kịp nói yêu em lấy bối cảnh thời dân quốc loạn lạc, câu chuyện mở đầu bằng sự gặp gỡ giữa Doãn Tĩnh Uyển và một người đàn ông trên chuyến tàu từ Nga trở về Càn Bình, sau đó nhận được chiếc đồng hồ khắc hai chữ Bái Lâm sau khi cô giúp đỡ người đó. Doãn Tĩnh Uyển vốn là một tiểu thư quyền quý ở phương Nam, từ nhỏ đã được tiếp xúc với nền văn hóa phương Tây nên tính cách của cô không chỉ dịu dàng, thanh tao mà còn vô cùng độc lập và kiên cường. Tĩnh Uyển được sinh ra trong một gia đình truyền thống, có địa vị ở Càn Bình và lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba mẹ. Đồng thời cô còn có vị hôn phu tên là Hứa Kiến Chương, một thư sinh nho nhã, lịch thiệp, không những thế anh còn vô cùng dịu dàng và chu đáo. Kiến Chương là người bạn từ thuở nhỏ của Tĩnh Uyển, trong suốt những ngày thơ ấu cô luôn được anh nuông chiều và bảo vệ nên đã mang lòng mến mộ anh Hứa. Ảnh bìa trước đây của sách Không kịp nói yêu em Những tưởng cô sẽ có một cuộc đời viên mãn bên gia đình cùng mối tình thanh mai trúc mã của mình nhưng sóng gió bỗng ập đến cuộc đời Tĩnh Uyển khi vị hôn phu của cô bị tình nghi buôn lậu. Vốn có sẵn tính cách mạnh mẽ, quyết đoán cô đã liều mình đi cứu Kiến Chương khi biết được anh đang ở trong tay của Bái Lâm Mộ Dung Phong, người có tên trùng với hai chữ Bái Lâm được khắc trên chiếc đồng hồ của cô. Mộ Dung Phong là con trai của Đô đốc tỉnh Giang Bắc Mộ Dung Thần, sau khi Đô đốc qua đời, anh thay ông tiếp nhận vị tri thống soái. Anh là một người mưu trí, có tài quân sự bẩm sinh đồng thời sở hữu khí phách và phong độ của một vị tướng. Để gặp được người đức cao vọng trọng như Bái Lâm quả thật không hề dễ dàng, sau rất nhiều lần cố gắng Tĩnh Uyển mới có cơ hội diện kiến anh. Từ lần đầu gặp gỡ, Mộ Dung Phong đã bị say đắm bởi nét đẹp kiều diễm như đoá hoa lan nở rộ giữa thời dân quốc của cô. Nhận ra Tĩnh Uyển là cố nhân nên anh đã đối xử với cô vô cùng tử tể, nồng hậu đồng thời còn chấp nhận lời thỉnh cầu về Kiến Chương từ cô, không những thế anh còn đưa Tĩnh Uyển đi xem kịch và dạy cô cách bắn súng. Suốt thời gian bên nhau, tình cảm giữa họ đã dần chớm nở nhưng vì cô vẫn còn tình cảm với Kiến Chương nên cả hai chỉ có thể dành cho đối phương lòng mến mộ và kết nghĩa huynh muội. Ngay thời điểm Bái Lâm tưởng rằng đã có thể buông tay Tĩnh Uyển thì lại được cô liều mạng đỡ giúp một phát đạn khiến trái tim anh bùng cháy dữ dội và quyết tâm chinh phục người con gái mình yêu. Doãn Tĩnh Uyển, em đừng ép anh quá đáng, hôm nay anh nói thẳng ra, anh không làm đại ca gì của em hết, anh thích em, viên đạn đó suýt nữa lấy mạng của em, cũng suýt lấy mạng anh, lúc đó anh đã hạ quyết tâm, chỉ cần em sống em sẽ phải là của anh, cho dù em giận anh, hận anh, anh cũng không hề hối tiếc. Mặc dù nhận được lời tỏ tình từ Bái Lâm nhưng do chưa thể xác định rõ tình cảm trong lòng nên cô đã dứt khoát rời xa anh để cùng cha trở về quê hương. Tĩnh Uyển đã chọn quay lại với cuộc sống êm đềm trong vòng tay gia đình như trước đây bởi điều mà cô mong muốn hiện giờ là sự yên bình. Tại Càn Bình, hai nhà họ Doãn và Hứa vốn có hôn ước từ lâu nên nhân dịp Tĩnh Uyển bình an trở về đã quyết định tổ chức lễ cưới cho cô cùng Kiến Chương. Dù lòng vẫn nặng tơ vương về mối tình chớm nở ở Thừa Châu nhưng cô vẫn gật gù chấp nhận để làm yên lòng phụ mẫu. Sách Không kịp nói yêu em được Nhà xuất bản văn học phát hành Tuy nhiên, khi hôn lễ đang diễn ra thì Bái Lâm mạo hiểm tính mạng từ chiến trường trở về để thổ lộ tình cảm của mình với cô. Lý trí của Tĩnh Uyển có vững vàng đến mấy thì vẫn phải chịu thua trước sự chân thành cùng tình yêu sâu đậm mà Bái Lâm dành cho mình. Trái tim của nàng thiếu nữ rung lên từng nhịp vì lòng si tình của Bái Lâm nên đã quyết định rời khỏi Càn Bình, lặng lẽ bỏ lại gia đình và hôn lễ để sống một cuộc đời mới bên cạnh người mình yêu. Khi Tĩnh Uyển đến Nam Thành, Bái Lâm trong lòng vui mừng khôn xiết đồng thời hết mực yêu thương cô, họ đã trải qua những tháng ngày tươi đẹp cùng nhau như đôi uyên ương trong niềm hạnh phúc vô bờ của cả hai. Chinh chiến gian nan là việc của đàn ông, vốn không nên nói với em, nhưng anh muốn cho cả thiên hạ thấy, anh muốn cho em biết, anh có hoài bão như thế nào. Tĩnh Uyển, anh muốn cho em hạnh phúc mà phụ nữ trên thế gian này đều phải ngưỡng mộ, anh muốn tặng cả thiên hạ cho em. Dưới ngòi bút tài hoa của Phĩ Ngã Tư Tồn, mối tình khắc cốt ghi tâm giữa Bái Lâm cùng Tĩnh Uyển đã khiến những người yêu ngôn tình không khỏi trầm trồ, ngưỡng mộ. Tuy thời gian bên nhau ngắn ngủi nhưng họ đã dành cho nhau những cảm xúc vô cùng chân thành và sâu đậm, để rồi sau này dù có đi qua bao nhiêu thăng trầm hay biến cố, tháng ngày đó vẫn mãi là đoạn hồi ức tươi đẹp trong tâm trí cả hai. Những mộng mơ lại một lần nữa hoá đau thương Tưởng chừng Tĩnh Uyển đã có được hạnh phúc trọn vẹn mà bao người mong ước, vậy mà số phận lại một lần nữa trêu đùa cô. Vì đang là thời kỳ loạn lạc, tình hình quân sự diễn ra vô cùng căng thẳng nên Bái Lâm đã gặp phải khó khăn trong kế hoạch tác chiến và cần sự giúp đỡ từ một thế lực vững chắc để củng cố địa vị. Trước tình hình đó, quân sư đắc lực bên cạnh là Hà Tự An đã thuyết phục anh kết hôn với Trình tiểu thư để có được sự ủng hộ của Trình gia. Trình Cẩn Chi là vị tiểu thư danh giá của nhà họ Trình, được mệnh danh là Trình gia nhất kiện, từ nhỏ đã được đi học ở nước ngoài nên vô cùng thông minh và sắc sảo. Giữa giang sơn và mỹ nhân vị anh hùng chỉ được chọn một, Mộ Dung Phong đã chọn thiên hạ và phụ tấm chân tình của Tĩnh Uyển. Ngay tại thời điểm đó Tĩnh Uyển đang mang thai đứa con đầu lòng với Bái Lâm, đồng thời cha của cô là Doãn Sở Phàn đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ máu mủ với cô, tia hy vọng duy nhất của cô bây giờ là anh cũng nhanh chóng tàn lụi. Một cảnh trong bộ phim chuyển thể với sự góp mặt của Chung Hán Lương và Lý Tiểu Nhiễm Là một người từ nhỏ đã tiếp xúc với nền văn hoá phương Tây nên cô không thể chấp nhận cuộc hôn nhân tam thê tứ thiếp kiểu cũ. Chính vì thế Tĩnh Uyển đã quyết định rời bỏ Bái Lâm vì nỗi thất vọng quá lớn mà anh mang lại. Vì tình yêu cô có thể bỏ hết thanh danh và chịu nhiều thiệt thòi nhưng anh lại vì tham vọng của mình mà không giữ lời hẹn ước năm xưa. Trong lúc bỏ trốn cô đã nhận được sự giúp đỡ của anh trai Trình tiểu thư là Trình Tín Chi, một người vô cùng tốt bụng và ấm áp. Sau nhiều biến cố tưởng chừng như đã không thể trốn thoát, cô đã được Cẩn Chi sắp xếp để sang Mĩ cùng Tín Chi và sống những tháng ngày bình yên nơi đất khách. Tám năm sau Tĩnh Uyển cùng Tín Chi dẫn theo một đứa bé tên là Đô Đô quay về nước và vô tình chạm mặt Bái Lâm tại khuôn viên nhà họ Trình. Gặp lại người con gái đã bao năm nhớ nhung, trái tim Bái Lâm lại một lần nữa bồi hồi. Anh cho gia nhân đưa Tĩnh Uyển đến gặp mình và mong cả hai có thể một lần nữa quay về bên nhau nhưng cô đã thẳng thừng từ chối vì trong lòng cô chỉ còn lại nỗi hận thù. Quá giận dữ trước quyết định của Tĩnh Uyển, Bái Lâm đã ra tay tàn nhẫn với người thân của cô nhưng không thể ngờ rằng quyết định này đã khiến anh phải hối tiếc cả đời. Cái kết khiến đọc giả không khỏi nghẹn ngào, thương tiếc cho một mốt tình dang dở cùng phận đời éo le của Tĩnh Uyển. Bìa sách Không kịp nói yêu em bản tiếng Trung Duyên phận trớ trêu đã khiến họ có cuộc trùng phùng đầy nghiệt ngã sau tận tám năm với biết bao thăng trầm. Chính vì đã phải xa cách qua lâu, nên khi vừa nhìn thấy nhau những đớn đau chất chứa trong cõi lòng họ lại một lần nữa bùng cháy mãnh liệt. Tĩnh Uyển dù đã trốn khỏi Bái Lâm nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua trước sự tàn nhẫn của số phận. Cô tựa như đoá hoa lan vì người mình yêu mà nở rộ nhưng rồi cũng lụi tàn vô cùng bi ai bởi nỗi tuyệt vọng quá đỗi lớn lao. Bằng sự tài hoa của mình, mỗi một nhân vật trong tác phẩm của Phỉ Ngã Tư Tồn đều có một cuộc đời với thế giới nội tâm riêng biệt cùng những nét tính cách nổi bật. Không kịp nói yêu em là bản tình ca nhẹ nhàng, sâu lắng về tình yêu thời dân quốc, dù không trọn vẹn nhưng vẫn để lại dư vị khó quên trong lòng người đọc. Vốn được biết đến như “mẹ kế của những mối tình”, Phỉ Ngã Tư Tồn đã một lần nữa đưa số phận của các nhân vật trong tác phẩm do cô chắp bút rơi vào bi thương. Tuy nhiên cũng không thể phủ định rằng nhờ nét độc đáo trong lối viết ấy mà tiểu thuyết của cô luôn chiếm trọn trái tim của độc giả đồng thời cũng là một trong những cuốn sách bán chạy trên thị trường. Tác phẩm cũng là một câu chuyện đẹp về tình yêu nồng nhiệt và sâu đậm, dù không trọn vẹn nhưng mối tình của họ đã vượt qua mọi định kiến cũng như rào cản của số phận để đến bên nhau. Với cốt truyện nhẹ nhàng, sâu lắng cùng lời văn trau chuốt, mượt mà Không kịp nói yêu em đã để lại trong lòng người đọc dư vị mặn đắng khó phai về một cuộc tình dang dở đến đau thương. Thiên Nhi
ReviewKHÔNG KỊP NÓI YÊU EM Tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn Thể loại Bối cảnh thời dân quốc, ngược tâm, nam chính thâm tình, SE Độ dài 33 chương Tình trạng Hoàn - đã xuất bản và đuợc chuyển thể thành phim cùng tên.*****Trong "Bảy ngày ân ái", Ân Tầm đã viết rằng "Sở dĩ yêu một người là hạnh phúc bởi vì hai người họ yêu nhau. Yêu một người là đau khổ bởi vì trong hai người họ có một người không yêu nữa, thậm chí là chưa từng yêu.” Thế nhưng, Doãn Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong luôn yêu nhau nhiều như thế, mà tại sao cả anh và cô vẫn bị dày vò bởi nỗi đau ăn sâu vào cốt tuỷ? Doãn Tĩnh Uyển và Hứa Kiến Chương đã từng có một đoạn tình duyên rất đẹp. Hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên rồi dần dần nảy sinh tình cảm. Doãn Tĩnh Uyển giống như một đoá sen trắng thanh thuần, tinh tế và giản đơn nhưng rất đỗi kiên cường, vô cùng xứng đôi với vị hôn phu trầm tĩnh, điềm đạm của cô. Tiếc rằng, mối nhân duyên ấy không có được một cái kết viên mãn. Mà người có lỗi là Doãn Tĩnh Uyển, cô đã không kiểm soát nổi trái tim mình, để rồi phụ bạc Hứa Kiến Chương mà ngã vào vòng tay của Mộ Dung Phong - người đàn ông ngạo nghễ và uy nghiêm nắm trong tay lục tỉnh Giang Bắc. Doãn Tĩnh Uyển tình cờ cứu sống Mộ Dung Phong trên một chuyến tàu. Ít lâu sau, cô tìm đến anh, xin tha mạng cho vị hôn phu của mình. Một câu chuyện tình yêu trái ngang và đầy đau đớn đã bắt đầu từ khi ấy. Chẳng biết từ bao giờ, Mộ Dung Phong đã trót đem lòng yêu Doãn Tĩnh Uyển. Đó là lần đầu tiên anh trao trọn vẹn trái tim mình cho một người con gái. Có lẽ vì thế nên anh đã dành cho cô một tình yêu nồng nhiệt đến kì lạ, để rồi đau đớn đến tột cùng. Dù đã yêu Tĩnh Uyển như thế nhưng Mộ Dung Phong cũng biết rằng Doãn Tĩnh Uyển khi ấy đã thuộc về một người đàn ông khác. Vậy nên, anh đành nén chặt lòng mình, buông tay để cô rời xa anh, thầm cầu mong cô sẽ bình yên, hạnh phúc. Hai chữ "buông tay" nghe thì đơn giản, nhưng lại khó khăn vô cùng. Để Tĩnh Uyển trở thành cô dâu của một người đàn ông khác sao, thực lòng anh không nỡ. Thế nên, anh bất chấp tình hình chiến tuyến hiểm nguy, bất chấp đạn bom khốc liệt, chẳng màng đến một nửa giang sơn, chạy đến bên Doãn Tĩnh Uyển bày tỏ trái tim mình, mong rằng cô sẽ đi theo anh. Thế nhưng, cô lại nhẫn tâm từ chối. "Em không yêu anh? Em vẫn chỉ nói với anh một câu vậy sao? Anh nghe tin em kết hôn, anh như phát điên đến đây tìm em. Anh đánh cược mạng sống của mình không màng, anh đánh cược nơi tiền tuyến chiến sự nước sôi lửa bỏng cũng không màng, đánh cược một nửa giang sơn cũng không màng. Em chỉ nói với anh một câu như vậy..." *Vậy mà đến cuối cùng, lí trí vẫn chẳng thắng nổi trái tim. Doãn Tĩnh Uyển chấp nhận mang danh bất hiếu, bất nghĩa, bỏ lại cả gia đình và Hứa Kiến Chương dịu dàng như nước, vượt đường xá nguy hiểm xa xôi để chạy đến bên Mộ Dung Phong. Quãng thời gian họ được ở bên nhau thực sự quá đẹp đẽ và ngọt ngào. - "Ai sợ anh chết, cho dù anh chết vạn lần cũng không liên quan đến em". Anh cười nói - "Anh không nỡ chết ấy, anh chết rồi em phải làm sao?". Tĩnh Uyển hứ một tiếng nói - "Mặt dày, vô liêm sỉ". Anh vẫn cười - "Đối với em anh thà vô liêm sỉ một chút". *Khi bên nhau hạnh phúc bao nhiêu thì lúc chia ly sẽ càng đau đớn bấy nhiêu. Giữa giang sơn và mỹ nhân, anh hùng chỉ được chọn một. Và dù cho Mộ Dung Phong đã trao trọn trái tim cho Tĩnh Uyển, chiều chuộng cô hết mực, nhưng con người anh lại lí trí đến tàn nhẫn. Vẫn biết rằng nếu rời xa cô, sẽ có biết bao nhiêu nỗi nhớ thương da diết, sẽ có biết bao nhiêu đau đớn xót xa giày vò anh từng giây từng phút, nhưng anh chẳng cách nào đành lòng buông bỏ giang sơn. Mộ Dung Phong bị đặt vào tình thế không thể chọn lựa. Bởi anh không chỉ sống cho bản thân mình, đôi vai của anh bị đè nặng bởi quá nhiều sứ mệnh và trọng trách. Nếu chọn tình yêu, anh sẽ mất đi giang sơn mà cha anh đã dùng cả đời để giành lấy, anh sẽ chẳng thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp, chẳng thể thực hiện lời hứa đem cả thiên hạ đặt trước mặt người con gái anh yêu. "Tĩnh Uyển, anh muốn cho em hạnh phúc mà phụ nữ trên thế gian này đều phải ngưỡng mộ. Anh muốn tặng cả thiên hạ cho em." *Thế nên, anh đặt giang sơn lên đầu, anh nghĩ rằng mình có thể sắp xếp ổn thoả mọi thứ nhưng anh không ngờ Tĩnh Uyển lại nhẫn tâm đến thế. Mộ Dung Phong tưởng như được ông trời ưu ái, anh có dung mạo, có địa vị, có tiền tài, nhưng có lẽ tất cả những điều đó chỉ là cách ông trời bù đắp cho anh, vì anh sẽ không thể có được Doãn Tĩnh Uyển, người con gái anh yêu, yêu một cách cố chấp, yêu một cách điên cuồng và tàn nhẫn. Tĩnh Uyển là cô gái có vẻ ngoài yếu đuối nhưng thật ra bên trong lại rất kiên cường. Cô dám yêu dám hận, dám nắm bắt, dám buông bỏ. Cô cố chấp với bốn chữ "một lòng một dạ", thà chịu đau đớn đến tột cùng mà rời xa Mộ Dung Phong chứ không chấp nhận trở thành vợ lẽ. Vậy nên Tĩnh Uyển chọn rời đi, để lại trong tim Mộ Dung Phong một khoảng không mênh mang và trống rỗng. Nếu như cô có thể nhu nhược hơn một chút, mềm mỏng hơn một chút, thì liệu có thể nào đoạn tình duyên của hai người họ sẽ bớt đi phần nào bi thương và đau đớn. Tám năm trôi đi, tưởng như đã qua một kiếp người. Trùng phùng sau tám năm xa cách, tình yêu Mộ Dung Phong dành cho Doãn Tĩnh Uyển vẫn vẹn nguyên như ngày nào, nhưng Tĩnh Uyển đã không còn là của anh nữa. Một Mộ Dung Phong luôn lãnh đạm và bình thản, lại như điên cuồng, như mất đi lí trí mà hại chết chồng con cô. Tĩnh Uyển nghe tin, đau đớn chạy đến trước mặt anh, dùng chính khẩu súng anh tặng cho cô ghim một viên đạn vào lồng ngực mình. Trước lúc trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của người đàn ông cô từng yêu tha thiết, cô tiết lộ với anh một sự thật rằng đứa trẻ anh vừa hại chết chính là con gái anh. Đến lúc đó, Mộ Dung Phong mới nhận ra chính anh vừa hại chết kết tinh tình yêu của anh và người anh yêu nhất. Tĩnh Uyển đã đi rồi, vậy anh còn cần giang sơn này làm gì nữa? Cuộc sống của anh còn ý nghĩa gì nữa? Cô đi rồi, đi thật rồi, vĩnh viễn không quay về bên anh nữa. Âm dương cách biệt, ra đi là kết thúc, người ở lại gánh chịu tất cả thương đau. Cứ ngỡ chỉ lướt qua nhau, ai ngờ cả đời thương nhớ. Cứ ngỡ tình sẽ phai nhoà, ai ngờ trọn kiếp không quên. Mình chợt nhớ đến Tôn Gia Ngộ, nhớ đến những đến những lời nhắn cuối cùng của anh với Triệu Mai "Em hãy quên hết tất cả, tiếp tục theo đuổi ước mơ của em. Hãy tiến về phía trước, rồi sẽ có người yêu em hơn anh." Có một người đàn ông, đã yêu một cô gái theo một cách cao thượng như thế. Lại có một người đàn ông khác, chỉ muốn ích kỉ mà chiếm giữ một cô gái cho riêng mình. Mình đã tự hỏi rằng Mộ Dung Phong và Tôn Gia Ngộ, ai là người yêu cô gái của mình nhiều hơn, nhưng tình yêu thì làm sao có thể đem ra mà so sánh, mà đong đếm thiệt hơn cơ chứ. Và dù là yêu theo cách nào đi chăng nữa, thì tình yêu của hai người đàn ông ấy chắc chắn sẽ ám ảnh người đọc, khiến chúng ta sẽ mãi luôn nhớ rằng, đã từng có một Tôn Gia Ngộ yêu Triệu Mai đến vậy, đã từng có một Mộ Dung Phong yêu Doãn Tĩnh Uyển như Trích từ truyệnReview by Thiên Dung HoaBìa Hy Tần*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Huaban/google
không kịp nói lời yêu em truyện